Bài viết của đệ tử Đại Pháp từ Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-12-2015] Tôi hiện 84 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 17 năm. Tôi khỏe mạnh, thính giác, thị giác đều tốt. Mặt không có đốm đồi mồi hay nếp nhăn. Tôi nhìn trẻ hơn cả người em trai 70 tuổi của mình. Người trong làng gọi tôi là “ông lão không già”.

Cuối cùng tôi cũng đã tìm được Sư phụ

Tôi tin vào Thần Phật từ khi còn rất trẻ. Tôi thường nghe những trưởng lão trong làng nói: “Trong tương lai, khi con người phải đối mặt với đại kiếp nạn, Phật Di Lặc sẽ giáng hạ xuống thế gian. Ngài sẽ dùng bánh xe lớn để cứu chúng sinh.”

Nhưng Phật Di Lặc là ai? Bánh xe lớn nhìn như thế nào? Không ai có thể giải thích rõ ràng.

Năm 1998, tôi có một giấc mơ, trong giấc mơ tôi nhìn thấy rõ ràng một bánh xe lớn đang xoay nhanh trên bầu trời. Bánh xe rất rực rỡ và đẹp.

Hôm sau, một người bạn đến nhà tôi để giới thiệu cho tôi về Pháp Luân Công. Anh cũng mang theo một cuốn sách tên là Chuyển Pháp Luân.

Những gì tôi nhìn thấy trên bìa cuốn sách đã lập tức khiến tôi bị chấn động. Bánh xe trong giấc mơ của tôi cũng giống như bánh xe được vẽ ở đó. Khi tôi mở cuốn sách và nhìn vào bức chân dung của Sư phụ, tôi cảm thấy một sự ấm áp đặc biệt.

“Đây không phải là Phật Di Lặc, vị Phật đến thế gian để cứu độ tất cả chúng sinh sao?!”

Tội vội vàng chắp tay kính lạy, nước mắt rưng rưng.

Tôi nói trước chân dung Sư phụ: “Cuối cùng, con đã tìm được Ngài!”

Kể từ đó, tôi không quên học Pháp và luyện các bài công pháp hàng ngày. Ngay cả khi tôi bị đưa tới trại tạm giam, chịu bức hại và tẩy não, hàng ngày tôi vẫn nhẩm “Luận Ngữ” và các đoạn Pháp mà tôi có thể nhớ.

Khi tôi còn là thanh niên, vì cần kiếm sống để nuôi bản thân và gia đình, nên tôi đã tìm công việc ở một mỏ than. Đó là công việc vô cùng vất vả. Cuối cùng, tôi phát sinh nhiều vấn đề về sức khỏe: đau đầu, đau dạ dày, gai cột sống, viêm khớp, thoái hóa đốt sống cổ và đốt sống lưng.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tất cả những đau đớn và những vấn đề trên thân thể tôi đều biến mất mà tôi không hề hay biết.

Tôi biết ơn vì cảm giác tuyệt vời mà tinh thần và cơ thể khỏe mạnh mang lại cho cuộc sống của mình. Sự bình an và niềm vui là điều tôi chưa từng được trải nghiệm trước đây.

Sư phụ đã ban cho tôi Đại Pháp và một cuộc đời mới. Tôi sẽ trân quý mãi mãi cuộc đời mới và cơ hội được tu luyện Đại Pháp này.

Lấy khổ làm vui

Vợ tôi qua đời cách đây hơn 10 năm. Tôi sống một mình trong một kho nhỏ chứa than. Đó là một nhà kho đơn giản, tạm bợ để chứa than tổ ong.

Con cái tôi không thoải mái khi tôi coi nhà kho đó là nhà. Chúng sợ gia đình sẽ bị hàng xóm chê cười.

Tôi nói với chúng rằng: “Bố là một người tu luyện. Bố thích yên tĩnh ở đây. Bố sẽ quấy rầy giấc ngủ và cuộc sống của các con khi bật đèn học Pháp và bật nhạc luyện công vào ban đêm. Bố sống trong kho này cũng tốt rồi.”

Con trai và con dâu tôi hoảng hốt. Chúng vội vàng qua và xin tôi chuyển đến ngôi nhà lớn của mình.

Tôi trấn an chúng rằng: “Bố đã sống ở đây lâu rồi và đã quen với mọi thứ trong nhà này. Mái nhà cũng là một sinh mệnh có tư tưởng. Nó đã đổ nát, phải rồi, nhưng hẳn là vì bố có sơ hở trong tu luyện; nhưng bố biết nó sẽ không rơi vào đầu bố.”

Mặc dù không hoàn toàn hiểu những gì tôi nói, nhưng các con tôi biết rõ rằng họ không thể ngăn cản quyết định của tôi. Vì vậy, con trai tôi chỉ sửa lại mái nhà và để tôi lại đó.

Hồng truyền Đại Pháp để những người khác cũng nhận được lợi ích

Sau khi đắc Pháp và nhận được nhiều lợi ích qua tu luyện, tôi muốn hồng truyền Đại Pháp cho gia đình, bạn bè và những người xung quanh tôi.

Chị tôi hơn tôi hai tuổi. Bà từng bị gù lưng và mặt bị rỗ. Bà cũng bị suyễn đã nhiều năm, nhưng uống thuốc, tiêm hay điều trị tại bệnh viện cũng không hiệu quả. Bà liên tục bị thức giấc đêm này qua đêm khác vì những cơn ho khan. Bà không thể nằm thoải mái hoặc ngủ ngon.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, bệnh suyễn của bà biến mất, mái tóc bạc của bà dần ngả đen, những vết rỗ trên mặt biến mất và da mặt bà ửng hồng. Càng sống lâu bà nhìn càng trẻ hơn và tràn đầy năng lượng.

Sau khi Giang Trạch Dân phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, tôi bắt đầu sử dụng những trải nghiệm của mình và của những người thân để nói với mọi người về Pháp Luân Công. Tôi sẽ nói chuyện với mọi người về những điều tuyệt vời và kỳ diệu của Pháp Luân Công và về chân tướng của cuộc đàn áp. Tôi cũng cố hết sức vạch trần những lời dối trá trong tuyên truyền của Đảng Cộng sản.

Bảo trì chính niệm trong mọi hoàn cảnh

Ngày 1 tháng 10 năm 2000, tôi và con gái, cũng là học viên, đến Quảng trường Thiên An Môn. Ở đó, giữa áp lực cực độ, khủng bố và bắt bớ tràn lan, chúng tôi không thấy sợ hãi.

Chúng tôi đã hô lớn cho tất cả mọi người nghe: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” “Sư phụ của chúng tôi vô tội!” “Pháp Luân Công đã bị vu khống!”

Tôi cũng lớn tiếng đọc một bài thơ của Sư phụ:

“Sinh vô sở cầu

Tử bất tích lưu

Đãng tận vọng niệm

Phật bất nan tu.”

(“Vô tồn”Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Không tồn

“Khi sống không có chỗ cầu

Khi chết không hối tiếc lưu luyến

Trừ sạch hết vọng niệm

Tu Phật không khó”

Cảnh sát Bắc Kinh đã bắt giữ tôi và đưa tôi trở lại đồn cảnh sát địa phương, ở đó tôi bị giam trong trại tạm giam. Tôi bị bắt phải ngồi trên một cái ghế nhỏ hàng ngày trong khi bị tra tấn bởi những tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Tôi vẫn giữ chính niệm, từ chối lắng nghe những lời dối trá của họ và từ chối hợp tác.

Họ không biết phải làm gì với tôi, vì vậy 19 ngày sau, họ từ bỏ và đưa tôi về nhà.

Năm sau, tôi bị bắt và bị đưa tới trại lao động Thiên Đường Hà. Ở đó, tôi bị đưa vào một lớp tẩy não. Họ sử dụng chiến thuật cây gậy và củ cà rốt đối với tôi. Lúc đầu, tôi sẽ được chào đón bằng những lời ngon ngọt, tử tế, sau đó lại bị công kích bởi những lời lẽ gay gắt, dọa dẫm…

Tôi liên tục phát chính niệm để thanh trừ tất cả tà ác, đẩy lùi hết tất cả những ép buộc và đe dọa của họ.

Chính niệm giúp tôi bảo trì kiên định để có thể giữ được quyết tâm vững chắc rằng không gì có thể làm dao động đức tin của mình hay khiến tôi từ bỏ tu luyện.

Cuối cùng, họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc thả tôi ra.

Vì tôi nhất quyết tu luyện Pháp Luân Công, Phòng 610 đã lệnh cho các quan chức ở Ủy ban xã hàng ngày cử người đứng bên ngoài nhà tôi để giám sát mọi động thái của tôi.

Tổng cộng có bốn người đã được phân công. Tôi đã cố gắng giảng chân tướng cho họ. Thật không may, bị lợi ích lèo lái, thay vì lắng nghe, họ đã trình báo tôi.

Kết quả là, hai người trong số họ qua đời vì bị u não, một người qua đời vì bị tiểu đường và một người qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.

Một đêm, con gái tôi lên kế hoạch đến làng bên cạnh để phân phát tài liệu giảng chân tướng. Tôi muốn đi cùng, nhưng con tôi nói: “Trời thì tối, đường lại xấu. Sao bố không ở nhà và phát chính niệm?”

Việc phân phát rất thuận lợi. Con tôi có thể tiếp cận với mọi hộ gia đình. Gần như mọi gia đình ở vùng nông thôn đều có chó. Buổi tối hôm đó, chó đã không sủa.

Khi con gái tôi trở về nhà sau hơn hai giờ đồng hồ, tôi vẫn đang ngồi trên giường phát chính niệm.

Tôi nói với con rằng: “Bố đang phát chính niệm để loại bỏ tất cả những can nhiễu từ cựu thế lực cho con. Ngay cả chó cũng không được phép làm ồn can nhiễu tới con.”

Những triển hiện thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp

Tôi sống cách nhà vợ chồng con gái cả khoảng 32km. Tôi luôn đạp xe mất hai đến ba giờ đồng hồ để đến đó.

Một buổi sáng, tôi đạp xe đạp qua nhà con gái để khuyên con cùng tôi đến Quảng trường Thiên An Môn chứng thực Pháp.

Hôm đó, tôi cảm thấy như đang bay. Tôi đến nơi trong khoảng 45 phút. Tôi biết đó là Sư phụ đang khích lệ mình. Một buổi tối, khi tôi đang dán những biểu ngữ giảng chân tướng trên đường thì một chiếc xe môtô của cảnh sát xuất hiện. Tôi đứng im và phát chính niệm để cảnh sát không nhìn thấy mình.

Quả nhiên, chiếc xe môtô ngang qua tôi và tiếp tục đi. Tôi tiếp tục dán biểu ngữ cho đến khi công việc hoàn thành.

Một lần khác, khi tôi đang lái chiếc xe điện ba bánh thì một chiếc xe tải chạy quá tốc độ lao nhanh về phía tôi tại một ngã tư. Việc xảy ra một vụ tai nạn là không thể tránh khỏi. Nhưng ngay tại thời khắc quan trọng, tôi cảm thấy có một lực bẻ tay lái, đẩy chiếc xe ba bánh của tôi sang bên, đủ để ra khỏi phần đường của chiếc xe tải đang lao tới. Tôi đã bình an thoát nạn.

Tôi biết chính Sư phụ đã cứu tôi nếu không hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

Những sự việc tương tự đã xảy ra nhiều lần. Những trải nghiệm này giúp tôi vững tin rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi. Không nhờ sự từ bi và bảo hộ của Sư phụ, tôi sẽ không còn sống được cho đến hôm nay. Sư phụ đã làm rất nhiều cho tôi.

Sư phụ luôn ở đó trông nom chúng ta. Cách duy nhất chúng ta có thể báo đáp Sư phụ là làm tốt ba việc, đảm bảo từng lời nói và từng hành động mà chúng ta làm đều chiểu theo những gì mà chúng ta được trông đợi.

Không thể khởi tâm hoan hỷ khi kiện Giang Trạch Dân

Trong “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015”, Sư phụ giảng:

“…toàn nhân loại đều nên khởi kiện nó. Nó làm hại tất cả người Trung Quốc, nó cũng làm hại người ở rất nhiều nơi khác trên thế giới. Nhiều người đến thế đều vì lừa dối của nó, mà tương lai bị lôi vào địa ngục.”

Tôi nhận ra rằng mình nên tham gia kiện Giang Trạch Dân. Vậy nên, tôi đã viết đơn kiện Giang Trạch Dân và gửi tới Viện kiểm sát Tối cao và Tòa án Tối cao.

Khi đơn kiện của tôi được gửi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng khôn xiết. Tôi rời bưu điện và ngồi trên chiếc xe ba bánh. Tôi muốn đi nói cho chị mình tin tức tốt và khích lệ bà viết đơn kiện.

Và vì vậy, tâm hoan hỷ của tôi đã nổi lên và tà ác lập tức lợi dụng sơ hở của tôi. Chiếc xe ba bánh của tôi không hiểu sao bị lật, đè tôi xuống bên dưới.

Khách qua đường nhanh kéo tôi ra khỏi chiếc xe ba bánh, đỡ tôi dậy và hỏi tình hình của tôi thế nào. Tôi nói với họ rằng: “Tôi ổn. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đảm bảo tôi không sao.”

Tôi đẩy chiếc xe ba bánh trên phần đường còn lại tới nhà chị mình.

Mũi tôi bị chảy máu. Chị tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra với tôi. Tôi đã kể lại chuyện cho bà. Cháu gái thấy mắt phải của tôi bị đỏ, lông mày bên phải và xương gò má bị tím và sưng lên. Cháu đã đưa tôi vào ô tô và đưa tôi tới bệnh viện.

Phim chụp X quang cho thấy có một mảnh xương bị vỡ vụn. Tôi được đề nghị nhập viện. Tôi được truyền và khử trùng trước khi phẫu thuật.

Con gái tôi nhanh chóng tới bệnh viện. Tôi nói với con rằng: “Điều này xảy ra vì bố có tâm hoan hỷ. Đây là sơ hở trong tâm tính của bố và tà ác đã tới để sát hại bố. Bố cần về nhà, luyện công và học Pháp.”

Con gái tôi rất ủng hộ tôi.

Khi về nhà, tôi luyện các bài công pháp, nghe các bài giảng của Sư phụ và phát chính niệm. Tôi rất nhanh phục hồi hoàn toàn, không lưu lại thương tích.

Bác sĩ và các y tá rất ấn tượng. Tất cả họ đều ngạc nhiên trước sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Họ nhận xét rằng: “Đại Pháp thật kỳ diệu! Nếu không được tận mắt chứng kiến, chúng tôi sẽ không bao giờ tin.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/16320478.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/8/154710.html

Đăng ngày 22-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share