Bài viết của Trương Tú Lệ, ở tỉnh Cát Lâm

[MINH HUỆ 8-11-2015] Tôi tên là Trương Tú Lệ. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1998 và ngay sau đó các bệnh tật của tôi, trong đó có chứng viêm kết mạc, viêm giác mạc, bệnh phụ khoa, suy nhược thần kinh đã biến mất. Sức khỏe của tôi phục hồi và toàn thể gia đình tôi đang có một cuộc sống hạnh phúc.

Sau khi Giang Trạch Dân phát động cuộc đàn áp điên cuồng đối với Pháp Luân Công bằng chính sách “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, và hủy hoại thân thể,” tôi, chồng tôi, và con gái nhỏ của chúng tôi đã phải chịu nhiều bức hại và đau khổ về tinh thần.

Năm vụ bắt giữ gây ra những thương tổn không thể bù đắp

Chỉ đơn giản bởi từ chối từ bỏ niềm tin vào Pháp Luân Công, tôi bị bắt giữ bốn lần kể từ năm 2000 đến năm 2002. Trong lần đầu bị bắt giữ vào tháng 1 năm 2000, tôi bị đánh đập thậm tệ đến nỗi tôi đã bị mất trí nhớ tạm thời.

Mặc dù họ nhanh chóng trả tự do cho tôi sau lần bắt giữ thứ ba vào tháng 2 năm 2002, nhưng cảnh sát liên tục tìm đến nhà tôi và cố gắng gây áp lực bắt tôi viết các bản cam kết từ bỏ Pháp Luân Công. Chồng và con gái tôi bị những chấn thương tâm lý do thường xuyên bị cảnh sát sách nhiễu.

Lần bắt giữ thứ tư vào tháng 8 năm 2002, cảnh sát đã rất hung dữ và thô bạo, họ làm một cánh tay của tôi bị gãy. Chồng tôi bị kết án bốn năm tù trong khi tôi đang bị giam giữ, và con gái của chúng tôi đã phải nghỉ học. Cha tôi qua đời, và ông đã không thể được nhìn thấy con gái mình trước lúc lâm chung.

Tôi bị bắt lần thứ năm vào tháng 11 năm 2014 và mãi đến khi tôi tuyệt thực năm ngày, họ mới thả tôi ra.

Sau đây tôi xin chia sẻ chi tiết về những gì tôi đã phải trả qua khi ở trong tay cảnh sát.

Mất trí nhớ sau khi bị đánh đập thô bạo trên Quảng trường Thiên An Môn

Tôi đến Quảng trường Thiên An Môn để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Công vào tháng 2 năm 2000. Khi tôi còn chưa kịp giương tấm biểu ngữ, một cảnh sát đã đánh mạnh vào đầu tôi từ phía sau. Tôi bị ngất ngay tại chỗ.

Tôi không nhớ rằng tôi đã ngất đi trong thời gian bao lâu. Khi tôi tỉnh lại, tôi biết rằng các bạn đồng tu đã giúp tôi. Họ mặc áo khoác cho tôi, mua vé tàu cho tôi và giúp tôi lên tàu. Không hiểu bằng cách nào mà tôi lại có thể xoay sở để về được đến nhà.

Môi tôi sưng phồng lên và tôi không thể nhìn thấy gì cả. Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi không thể làm bất kỳ điều gì và sợ đi ra ngoài.

Sau đó, chồng tôi khích lệ tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, và trí nhớ của tôi dần dần hồi phục.

Bắt giữ phi pháp, số tiền phạt khổng lồ và bức thực

Một buổi sáng mùa hè năm 2001, cảnh sát Vương Hải Thuận cùng các cảnh sát khác của Đồn cảnh sát Chính Dương ở thành phố Du Thụ đã đột nhập vào nhà tôi. Họ lục soát nhà và tịch thu các sách Pháp Luân Công cùng các tài liệu giảng chân tướng. Hai cảnh sát đã vặn tay tôi ngược ra phía sau và bắt tôi phải ngồi xuống giường. Một cảnh sát khác kéo tay tôi ấn vào bộ phận sinh dục của anh ta.

Trưởng bộ phận an ninh Trương Đức Thanh lấy mất của tôi bức ảnh của Nhà sáng lập của Pháp Luân Công, và họ cố gắng quay phim tôi. Khi tôi chống cự, họ đã túm tóc và tát vào mặt tôi. Con gái tôi lúc đó còn chưa tròn 10 tuổi. Cháu đã quá sợ hãi đến mức bật khóc. Tôi bị đưa đến trại tạm giam thành phố Du Thụ với đôi chân trần và trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ.

Buổi tối hôm đó, đài truyền hình địa phương phát sóng một đoạn phim do cảnh sát ghi lại nhằm phỉ báng Pháp Luân Công. Tôi đã tuyệt thực để phản đối bức hại. Một vài ngày sau, tôi bị chuyển tới một trại giam địa phương, ở đó tôi bị bức thực tàn bạo. Tôi nhanh chóng trở nên suy nhược và họ đưa tôi đến một bệnh viện Trung y.

Vương Hải Thuận đã bắt chồng tôi phải nộp 5.000 nhân dân tệ. Cảnh sát Hồ Mãn Sơn bắt gia đình tôi phải trả 1.000 nhân dân tệ tiền phạt và 2.000 nhân dân tệ như là một khoản “chi phí sưởi ấm” trước khi tôi được thả ra.

Vào buổi tối ngày 8 tháng 2 năm 2002, trong khi tôi đang ghé thăm họ hàng của mình (cũng là các học viên Pháp Luân Công), Vương và năm hay sáu cảnh sát khác đột nhập vào nhà tôi và tịch thu cuốn sách Chuyển Pháp Luân và một chiếc đệm để ngồi thiền. Khi tôi đang ở ngoài, họ bắt tôi và đưa tôi đến đồn cảnh sát địa phương. Gia đình tôi phải nhờ cậy người giúp để tôi được trả tự do.

Vương cùng các cảnh sát khác tiếp tục đến nhà tôi để sách nhiễu tôi. Họ cố gắng ép tôi viết bản cam kết từ bỏ Pháp Luân Công. Họ chụp ảnh tôi và lục soát phòng ngủ của tôi. Tôi thường phải rời khỏi nhà để tránh bị sách nhiễu liên miên. Điều này gây ra những thống khổ tinh thần cho chồng và con gái chúng tôi.

Gãy tay

Tôi ở nhà thuê cùng một học viên khác vào tháng 8 năm 2002. Sớm ngày 30 tháng 8, cảnh sát của Đội An ninh Nội địa Du Thụ và đồn công an địa phương đã đột nhập vào và lục soát nhà tôi. Họ đưa tôi xuống tầng dưới. Cảnh sát buộc một chiếc túi nhựa vào miệng tôi để tôi giữ im lặng. Sau đó họ đưa tôi vào một căn phòng nhỏ, trói tay tôi ra sau lưng, và sau đó nhốt tôi trong một trại tạm giam.

Họ bắt tôi phải ngồi trên một chiếc ghế sắt mà không được nhúc nhích. Họ dẫm lên các ngón chân của tôi cho đến khi chúng sưng phồng lên và bầm tím, họ dội nước vào đầu và mặt tôi.

Họ cố gắng bắt giữ con gái tôi, nhưng bất thành vì họ gọi điện đến nhầm trường học. Không lấy được thông tin gì từ tôi, cảnh sát bắt đầu tra tấn tôi. Họ còng tay tôi ra sau lưng, buộc một sợi dây vào còng tay và treo tôi lên khung cửa có chiều cao hai mét. Chân tôi không chạm dất và toàn bộ thân thể tôi lơ lửng trên không, cánh tay phải của tôi bị gãy. Họ còn đánh vào lưng một đoạn dây thừng.

Ba đến bốn ngày sau đó, toàn bộ cánh tay của tôi đều bầm tím và sưng lên gấp đôi kích cỡ bình thường. Tôi bị đeo gông cùm và bị đưa đến Bệnh viện Trung y Yushu. Tôi không được phép nói chuyện với bất kỳ ai. Bác sỹ trong bệnh viện yêu cầu cảnh sát ký tên vào đơn để họ có thể phẫu thuật cánh tay bị gãy của tôi, nhưng cảnh sát đã từ chối. Cuối cùng tôi phải dùng tay trái để ký đơn. Khi ca phẫu thuật kết thúc, cảnh sát đưa tôi trở lại trại giam.

Tôi tuyệt thực để phản đối bức hại. Tháng 10 ở vùng Đông Bắc Trung Quốc trời rất giá lạnh. Tôi rất yếu và phải nằm trên một tấm phản gỗ với một chiếc chăn rất mỏng. Cung, giám đốc trại giam, túm tóc và kéo tôi lên. Sau đó bốn hay năm tù nhân khỏe mạnh ấn đầu tôi cúi xuống chạm gối, và bức thực tôi bằng sữa bột trộn với nước muối đậm đặc.

Bởi lo sợ rằng tôi có thể chết trong trại giam, cảnh sát đã chuyển tôi tới một nhà giam. Họ không cho tôi gối hay ga trải giường, và cũng không cung cấp thức ăn cho tôi. Các học viên cũng đang bị giam giữ tại đó đã giúp tôi. Họ nói với cảnh sát rằng tôi đang ở trong tình trạng nguy kịch, nhưng không ai quan tâm. Mãi đến tối hôm đó cảnh sát mới gọi xe cấp cứu đưa tôi đến bệnh viện.

Ngay lập tức bác sỹ đã phải cho tôi thở bằng bình dưỡng khí. Tôi quá yếu đến mức các bác sỹ không tìm thấy ven để tiêm. Cảnh sát nói rằng họ thấy sai lầm khi đưa tôi đến bệnh viện, thà họ để cho tôi chết còn hơn.

Họ lo lắng rằng tôi có thể bị chết trong bệnh viện, nên hai ngày sau họ gọi mẹ chồng tôi đến đón tôi về nhà. Cảnh sát Tề Lực vờ tử tế với tôi và hỏi rằng tôi có yêu cầu gì không. Khi tôi biết rằng họ cũng đã bắt giữ chồng tôi, tôi đề nghị họ hãy thả chồng tôi ra. Anh ta nói rằng việc này không thuộc thẩm quyền của anh ta và rời đi.

Chồng bị tống giam phi pháp, còn cha tôi qua đời

Cảnh sát cũng bắt giữ phi pháp chồng tôi, lấy đi tất cả các sách Pháp Luân Công, và tịch thu một chiếc xe mô tô ba bánh trị giá hơn 1.000 nhân dân tệ. Mẹ chồng tôi đã đến Đội An ninh Nội địa để cố gắng đòi về nhưng cảnh sát không trả lại. Sau đó chồng tôi bị kết án phi pháp bốn năm rưỡi tù giam.

Vì cha tôi đang bị ung thư giai đoạn cuối, nên gia đình tôi đã giấu không nói cho ông biết về tình huống của tôi. Ông nghĩ rằng chúng tôi có thể đã bị bắt giữ bởi đã lâu chúng tôi chưa đến thăm ông và ông rất lo lắng. Ông qua đời mà không được gặp lại chúng tôi một lần cuối cùng.

Mẹ chồng tôi đau buồn thương nhớ người con trai của bà đến mức mắt bà bị lòa và bà không thể nhìn thấy gì dù ở khoảng cách gần. Mỗi lần bà nghe thấy các học viên Pháp Luân Công bị bắt giữ, bà không thể ngủ được và sẽ nhanh chóng đi đến chỗ tôi để xem tôi có được an toàn ở nhà hay không.

Con gái tôi lúc đó vừa vào cấp hai. Bởi vợ chồng tôi bị bắt giữ mà thầy cô và các bạn trong lớp đối xử phân biệt với cháu, họ bị lừa dối và thụ nhận những lời tuyên truyền dối trá trên TV. Trường học khiến cháu bị tổn thương nặng nề và cuộc cùng cháu phải bỏ học.

Bức hại trong trung tâm tẩy não

Trong khi tôi đang làm việc tại một cửa hàng mỹ phẩm ở thành phố Du Thụ, một toán cảnh sát do Thạch Hải Lâm chỉ đạo đã xông vào cửa hàng vào khoảng tầm 8 giờ sáng ngày 14 tháng 11 năm 2014. Họ bắt chúng tôi phải mặc áo khoác vào và khám túi của chúng tôi, họ lôi tất cả bốn trợ lý cửa hàng vào một chiếc xe cảnh sát và đưa chúng tôi đến một trung tâm tẩy não.

Cảnh sát Tề Lực của Đội An ninh Nội địa cũng ở đó. Họ tách chúng tôi ra, nhốt riêng mỗi người một phòng và thuê người theo dõi chúng tôi 24/24. Chân Thắng Lợi, người của Phòng 610 bắt chúng tôi phải xem các đoạn phim phỉ báng Pháp Luân Công và Nhà sáng lập của pháp môn.

Họ bắt chúng tôi phải đứng yên không được nhúc nhích cho đến tận 11 giờ đêm rồi mới cho phép chúng tôi đi ngủ. Diêu Hải Ba của Phòng 610 và Lưu Song Tuệ và Lưu Thục Vinh, cựu học viên, những người đã quay lưng lại với Pháp Luân Công, cũng tham gia bức hại. Tôi tuyệt thực và thể chất nhanh chóng suy nhược. Mười ngày sau đó, họ đã thả tôi ra.


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2015/11/8/318741.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/18/153723.html

Đăng ngày 03-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share