Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2014] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và đã được hưởng rất nhiều lợi ích từ việc tu luyện Đại Pháp. Tôi không còn bị cảm lạnh kể từ năm 2011. Khi người khác bắt đầu mặc quầo áo mùa thu, thì tôi vẫn còn đang mặc áo ngắn tay. Dù cho thời tiết thực sự rất lạnh đi chẳng nữa, tôi [vẫn] không cần phải mặc áo khoác.

Đơn vị tôi đã điều chuyển tôi đến một vùng nông thôn vào cuối tháng 05 năm 2010. Tôi cảm thấy ủy khuất, bởi vì tôi nghĩ rằng tôi là một người có giá trị đối với đơn vị. Bởi tôi đã kiếm được cho đơn vị hơn 10 triệu nhân dân tệ.

Tôi hiểu rằng Sư phụ đã lợi dụng cơ hội này để tôi đề cao [tâm tính]. Đó là khảo nghiệm đối với tôi, xem xem tôi có giữ được bình tĩnh hay không. Sau một năm thực tu ở một thôn làng nhỏ ở miền núi, [quả thực] tôi đã đề cao tâm tính rất nhiều, và cảm giác ủy khuất đã biết mất.

Trong suốt cả năm trời ở ngôi làng đó, hàng ngày tôi đều thức dậy và luyện công vào lúc 3 giờ 50 phút sáng. Sau đó tôi học các sách Pháp Luân Đại Pháp hoặc là đi ra ngoài để phát tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp. Tôi đã đọc tất cả các bài giảng Pháp của Sư phụ hai lần và đã [hoàn tất] việc chép tay sách “Chuyển Pháp Luân”.

Tôi đã được điều lại về công tác ở đơn vị cũ vào tháng 06 năm 2011. Trời đổ tuyết vào đầu tháng 11 năm 2011, và [khi đó] chúng tôi đang làm những công việc ở ngoài trời. Do lúc đó tôi không mặc áo ấm, nên tôi đã được cho phép làm những việc ở trong nhà: Những người khác đều đã mặc áo khoác. Tôi nói: “Tôi không cảm thấy lạnh. Chúng ta có thể hoàn thành công việc ngày hôm nay nếu các bạn không bị lạnh.” Tôi nói với mọi người rằng tôi rất ổn và tôi sẽ không bị cảm lạnh, nên chúng tôi làm việc trong khoảng hơn hai giờ đồng hồ. Một số nữ đồng nghiệp đã vô cùng kinh ngạc bởi chân và tay họ đều đang bị lạnh cóng dù cho họ đã đang mặc áo khoác dày.

Mẹ tôi và tôi về thăm quê vào ngày 03 tháng 11 năm 2013. Mẹ tôi muốn tôi mặc áo ấm, nhưng mẹ đã thay đổi suy nghĩ của mình khi mẹ thấy trán tôi đổ mồ hôi.

Quê tôi nằm ở trên núi Thái Hành Sơn, nơi quanh năm có tuyết cho dù vào mùa thời tiết ấm hơn. Khi những người đã biết rằng bố mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, lại nhìn thấy tôi mặc áo ngắn tay, họ đã nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Bố mẹ luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên con trai có khả năng chịu được cái lạnh!” Một người đã nói: “Có lẽ cậu ấy cũng luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Một lần, tôi cùng vợ đi trên một chiếc xe đạp điện vào đầu tháng 11 năm 2013. [Khi đó] tôi đang mặc áo ngắn tay và vợ tôi mặc áo khoác. Có vài người đã nói, “Người kia có bình thường không vậy? Mọi người ai cũng mặc áo khoác cả!” Một trong số những đồng nghiệp của tôi đã tình cờ nghe được điều này và nói: “Đúng. Anh ấy là đồng nghiệp của tôi. Anh ấy hoàn toàn bình thường. Anh ấy luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy thực sự không hề cảm thấy lạnh. Tôi từng chạm vào tay anh ấy và nó luôn luôn ấm.” Sau đó mọi người nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Tuy nhiên, khi tôi không hành xử theo tiêu chuẩn của một người tu luyện và làm những việc mà một học viên không nên làm, thì tôi sẽ cảm thấy lạnh. Sau đó tôi hướng nội và quy chính lại những thiếu sót của mình dựa trên các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/19/300460p.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/12/6/147186.html

Đăng ngày 17-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share