Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 26-08-2014] Ghi chú của Ban biên tập: Ý niệm của con người có mang theo năng lượng. Niệm của các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp thậm chí còn mạnh mẽ hơn bởi họ luôn tuân theo đặc tính Chân – Thiện – Nhẫn của vũ trụ. Vũ trụ sẽ ban thưởng cho những suy nghĩ và lựa chọn hòa hợp với nguyên lý này, trong khi các hành động xấu như đánh đập, tra tấn và giết người sẽ phải chịu quả báo. Dưới đây là hai câu chuyện có thật mà một học viên tại tỉnh Liêu Ninh đã trải qua.
Mọi việc trong trại lao động diễn ra theo niệm đầu của tôi
Cách đây vài năm khi tôi bị giam trong một trại lao động, các lính canh đã ép tất cả các học viên Pháp Luân Công đang bị giam giữ phải tham gia vào “nghiên cứu chính trị”, một thuật ngữ ám chỉ việc tẩy não.
Tôi từ chối tham gia. Năm lính gác đã dùng dùi cui để đánh tôi. Tôi liền phát chính niệm: Những người này sẽ phải nhận quả báo vì đã làm điều ác.
Mặc dù bị chảy rất nhiều máu và khuôn mặt bị biến dạng, nhưng tôi không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào trong khi bị đánh đập,
Tôi không nhìn thấy một số lính canh trong vài ngày sau đó. Tới ngày thứ Hai, một người đã trở lại và nói với tôi: “Tôi chịu thua rồi. Chỉ vì tôi đánh bà mà tôi đã không thể đến làm việc trong suốt một tuần qua.” Tôi được biết rằng anh này sau đó đã bị chẩn đoán mắc bệnh sỏi mật và phải tiến hành phẫu thuật.
Để phản bức hại trong trại lao động, tôi bắt đầu tuyệt thực và gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Tới ngày thứ 16, giám đốc trại lao động đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.
Bước đầu tiên là phải xét nghiệm máu. Tôi đã kiên quyết nghĩ: Máu của mình rất quý giá, không ai được lấy nó ra khỏi người mình. Cuối cùng, bốn bác sĩ đã không thể lấy máu của tôi để xét nghiệm.
Ngày hôm sau, giám đốc trại giam đưa tôi trở lại bệnh viện để làm lại xét nghiệm máu. Tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình: “Tôi sẽ cấp cho họ hai giọt và kết quả kiểm tra sẽ cho thấy rất nhiều vấn đề về sức khỏe.” Kết quả là, kết quả xét nghiệm cho thấy tôi mắc bệnh nặng và sắp chết.
Lính gác trưởng tại trại cưỡng bức lao động đã đề nghị giảm thời hạn giam giữ tôi ở đó. Tôi nói với ông ta rằng: “Điều đó sẽ không xảy ra, tôi phải được thả vô điều kiện.” Ông ta đã đồng ý và ký tên vào tờ giấy phóng thích tôi.
Khi giám đốc trại lao động nhìn thấy tờ giấy phóng thích tôi, ông ta đã hỏi người lính gác trưởng: “Ai đã làm điều này? Làm sao chuyện này có thể xảy ra [phóng thích vô điều kiện]?” Người lính gác trưởng đó nói: “Bà X [có nghĩa là tôi] yêu cầu tôi viết giấy phóng thích như vậy.” Vị giám đốc đó ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Sao anh lại làm theo yêu cầu của bà ta?”
Trại lao động đã cố gắng gọi cho cảnh sát đến để đưa tôi đi, nhưng họ không thể gặp được bất cứ ai ở đó. Cuối cùng, tôi được thả và trở về nhà một mình.
Nhân viên cảnh sát bị “đóng băng”
Tôi kiếm sống bằng nghề sửa chữa điện tử. Một lần sau khi sửa chữa xong, tôi đang đi trên đường thì nhìn thấy một cuốn sách nhỏ trên mặt đất giới thiệu về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Tôi đã nhặt nó lên và bắt đầu đọc nó.
Một sĩ quan cảnh sát có vũ trang đi đến chỗ tôi và hỏi: “Bà đang đọc cái gì thế?”
Tôi đã không hề lo sợ. Tôi nói với anh ta rằng: “Tài liệu này có thông tin rất tốt. Anh nên đọc nó.” Người sĩ quan cảnh sát đã lấy cuốn sách nhỏ đó và bắt đầu đọc nó.
Tôi rời đi trong khi anh ta đọc nó. Sau khi đi bộ một quãng đường dài, tôi quay đầu nhìn lại, anh ta vẫn đang đọc cuốn sách đó.
Ngày hôm sau, tôi quay lại khu vực đó để làm công việc của mình. Một người bạn ở địa phương đó đã nói với tôi rằng: “Có một sĩ quan cảnh sát kể lại rằng anh ta đã định bắt giữ bà ngày hôm qua, nhưng anh ta đã không thể di chuyển chân của mình.” Tôi biết rằng chính niệm của mình đã giữ chân anh ta ở đó.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/8/26/警察听我的-296484.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/13/3238.html
Đăng ngày 10-10-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.