Bài viết của Thanh Liên, một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-10-2014] “Mẹ ơi! Khối u trên mặt con đã biến mất rồi”, con trai tôi hào hứng nói. Cậu bé ngắm nghía khuôn mặt của mình trong chiếc gương và tự hát theo nhạc mà cậu tự chế tác câu: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự, thực sự là kỳ diệu!”

Tôi đã mỉm cười, trong lòng ngập tràn sự biết ơn Sư phụ và Đại Pháp.

Vào năm 1999, qua một tai nạn, tôi đã tìm được Đại Pháp. Một đồng nghiệp đã đưa cho tôi một cuốn sách, nói rằng người bạn cùng lớp của cô ấy đã khuyên cô chân thành [đọc cuốn sách đó], nhưng cô ấy đã không thể tập trung được khi cố đọc cuốn sách. Tôi đã mở nó ra và đọc vài trang. Tôi đã hoàn toàn bị sốc! Tại sao tôi không gặp được nó sớm hơn? Đây chính là điều tôi đang tìm kiếm bấy lâu.

Cuốn sách đó là “Chuyển Pháp Luân”.

Trước khi tôi có thể học toàn bộ các bài công pháp, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã cấm môn tu luyện này. Năm 2000, tôi bị giam giữ một tháng và đến năm 2004 thì bị tù giam ba năm.

Gia đình tôi bị chia cắt

Cuộc đàn áp đã chia cắt gia đình tôi thành từng mảnh. Mẹ của tôi đã qua đời sáu tháng trước khi tôi được thả ra. Chồng của tôi đến nhà tù để đòi ly hôn với tôi. Không thể thay đổi được quan điểm của anh, tôi đã ký vào các giấy tờ ly hôn mà trong tâm nặng trĩu.

Đặc biệt khó khăn với cậu con trai của tôi. Lúc đó cậu bé mới học lớp bảy, cháu đã không còn quan tâm tới tình yêu thương của tôi và ủng hộ tôi nữa, bởi tôi đã bị đi tù.

Rồi sau đó, cha của cháu đã bỏ bê cháu. Cậu bé đôi khi phải ở lại trường muộn và có khi không được ăn no. Cháu phải chịu cảnh bị hàng xóm, thầy cô và bạn bè cùng lớp nhìn bằng con mắt khác thường. Cháu phải tự sinh sống hàng năm trời trước khi tôi được thả ra.

Cậu bé nghĩ Đại Pháp phải chịu trách nhiệm cho việc gia đình tôi bị tan vỡ và cuộc sống khó khăn của cháu.

Khi được thả ra, tôi đã nói chuyện với cháu, tôi nói: “Đừng đổ lỗi cho việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mẹ vì thảm kịch của gia đình mình. Mẹ đang học cách trở thành một người tốt. Sức khỏe và tiêu chuẩn đạo đức của mẹ đã được nâng cao. Nếu như không có cuộc đàn áp, những người như mẹ đã không phải vào tù, cha của con đã không bỏ nhà mà đi, và con sẽ không phải chịu đựng nhiều đến như vậy. Thủ phạm chính là Giang Trạch Dân (người đứng đầu ĐCSTQ đã ban hành lệnh đàn áp Pháp Luân Đại Pháp) và ĐCSTQ.“

Một thời gian sau, một cái mụn đã mọc lên trên sống mũi của cậu bé, gần phía mắt. Nó là một cái mụn đỏ rực to hơn cả hạt đậu nành. Tôi đã đưa cháu tới gặp bác sĩ. Bác sĩ đã cắt mở cái mụn ra để tìm mủ. Vị bác sĩ đã ngạc nhiên khi thấy rằng cái mụn có chứa đầy một thứ chất sền sệt mà không thể trích ra được. Bác sĩ nói rằng đây là một khối u nang và khuyên con trai tôi nên tới một bệnh viện lớn hơn để xử lý.

Chúng tôi đã tới hai bệnh viện uy tín ở một thành phố lớn. Các chuyên gia ở cả hai bệnh viện đều nói rằng đó là một khối u nang và cần phải tiến hành phẫu thuật để loại bỏ nó, và sau đó, việc phẫu thuật thẩm mỹ là cần thiết. Bởi vì khối u này nằm rất gần với mắt, nên sẽ nguy hiểm vì sẹo có thể khiến mặt của cậu bé bị biến dạng

Con trai tôi đã bị mất tinh thần và buồn bã. Giống như tất cả các thanh thiếu niên khác, cậu bé biết rõ rằng khối u nang này có thể ảnh hưởng đến diện mạo của mình.

Tôi nhận ra rằng đây là một cơ hội tốt để cho cậu bé biết thêm về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói: “Con có hai lựa chọn. Một là phẫu thuật, nhưng con biết điều gì sẽ có thể xảy ra rồi đấy. Hai là, hãy lặp lại nhiều lần câu: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’.”

Con trai tôi đã nghĩ về điều này. Cháu nói: “Vậy chúng ta hãy lặp lại nó một tháng nhé. Nếu không có tác dụng, con sẽ làm phẫu thuật.”

Tôi đã đọc cho cậu bé nghe những câu chuyện về những người đã đã được chữa khỏi bệnh của mình nhờ việc không ngừng niệm những chữ này. Tôi nói: “Con xem xem, khối u của một số người đã biến mất đấy. Sẽ không có vấn đề gì với một khối u nhỏ như vậy cả đâu.” Nghe được điều này, cậu bé đã mỉm cười.

Một buổi tối, tôi đã đưa cho cháu cuốn Chuyển Pháp Luân và nói: “Sao con lại không đọc cuốn sách này nhỉ. Nó sẽ giúp con chữa lành khối u nang đấy.”

Cậu bé đã hỏi tôi: “Mẹ có thể đọc cho con nghe không?”

Vì thế, tôi đã bắt đầu đọc một vài trang trong Chuyển Pháp Luân cho cậu bé trước khi đi ngủ.

Ba ngày trôi qua. Thay vì thu hẹp lại, khối u lại trở nên lớn hơn và đỏ hơn. Cậu bé cũng thấy được điều đó. Tôi đã hỏi cháu xem liệu cháu có niệm lặp đi lặp lại các từ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” không. Cháu nói rằng cháu đã niệm hàng ngày rồi.

Một ý nghĩ chợt lướt qua tâm trí tôi: “Không có hiệu nghiệm gì sao?” Nhưng ngay lập tức tôi đã bình tĩnh lại và nói với bản thân mình rằng: “Dù nó có xuất hiện như thế nào đi nữa, tôi vẫn không bị ảnh hưởng bới những gì mình thấy. Tôi chỉ tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp.”

“Đừng lo,” tôi nói với cậu bé. “Con cứ tiếp tục niệm nhé. Nó sẽ tốt hơn trong một vài ngày tới.” Sau đó, tôi đã không còn lo lắng về nó nữa. Thỉnh thoảng, tôi lại hỏi cháu xem liệu cháu có niệm những từ kỳ diệu đó không. Cháu luôn trả lời rằng “Có.” Chúng tôi tiếp tục đọc sách Chuyển Pháp Luân vào buổi tối.

Hai tuần sau đó, con trai tôi đã chạy lại hào hứng nói với tôi: “Mẹ ơi, khối u trên mặt con đã biến mất rồi!” Tôi đã thấy điều đó, nhưng niềm hạnh phúc tuyệt vời mà tôi cảm nhận được là việc nhìn thấy được khuôn mặt của cậu bé sáng ngời rạng rỡ. Khối u đã được san phẳng, và màu đỏ đã nhạt dần. Tất cả mọi thứ đã hoàn toàn bình thường trong vòng một tháng.

Con trai tôi đã hạnh phúc đến nỗi mà bất cứ khi nào soi gương, cháu lại hát lên những lời theo giai điệu mà tự cháu chế tác: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự, thực sự là kỳ diệu!”

Vào kỳ nghỉ sau đó, chồng cũ của tôi đã lên kế hoạch đưa cậu con trai của chúng tôi đến một bệnh viện ở trên tỉnh để phẫu thuật. Khi thấy khối u nang đã biến mất, chồng cũ của tôi đã vui mừng và ngạc nhiên.

Tôi đã kể cho chồng cũ của tôi những gì đã xảy ra. Sự phản kháng của anh với Đại Pháp đã giảm đi đáng kể, và chúng tôi đã bắt đầu nói chuyện với nhau. Anh đã thấy được cách tôi cư xử với anh và những người khác như thế nào. Anh đã thay đổi. Anh đã nhận ra rằng Đại Pháp là tốt và đã quyết định thoải khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.” Anh nói: “Cái đảng này chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho gia đình của chúng ta cả, ngoài thảm họa.”

Con trai tôi và tôi đã đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân trong vòng hai tháng. Cháu đã thay đổi rất nhiều. Cậu bé thường dâng một đĩa hoa quả trước ảnh của Sư phụ để thể hiện sự tôn kính của mình. Cháu đã không còn phản đối việc tôi nói với những người khác sự thật về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp nữa. Cậu bé thậm chí còn đưa các bạn cùng lớp về nhà để tôi có thể giúp chúng thoái khỏi tổ chức thanh thiếu niên của ĐCSTQ.

Một điều ngạc nhiên khác: Cậu bé đã đạt được số điểm cao bất ngờ trong kỳ thi tuyển sinh đại học và đã được nhận vào một trường đại học danh tiếng ở miền Bắc Trung Quốc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/24/299369.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/16/146893.html

Đăng ngày 08-12-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share