Bài viết của con gái một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-09-2014] Ghi chú của Ban biên tập: Trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công, chính quyền Trung Cộng đã phủ ngập Trung Quốc bằng những lời tuyên truyền dối trá để hướng ý kiến của quần chúng chống đối các học viên Pháp Luân Công. Trong nhiều trường hợp, những người bị ảnh hưởng bao gồm cả người nhà của các học viên. Câu chuyện dưới đây, tác giả đã chia sẻ làm thế nào trong suốt hơn mười năm, cô đã thấu hiểu được cha mẹ mình và làm thế nào cô vượt qua được nỗi sợ hãi để lên tiếng ủng hộ họ.

*****

Tôi là một người phụ nữ nhút nhát hơn bốn mươi tuổi, hiện đang sống tại một ngôi làng nông thôn ở Phú Cẩm, tỉnh Hắc Long Giang. Tính cách rụt rè, thận trọng đã suýt khiến tôi làm những việc mà có lẽ sẽ khiến tôi hối hận sâu sắc suốt quãng đời còn lại. Hy vọng kinh nghiệm của tôi có thể làm bài học cho những người khác.

Trong làng tôi có vài học viên Pháp Luân Đại Pháp, bao gồm cả cha mẹ tôi. Họ đều nhận được rất nhiều lợi ích từ môn tu luyện này và có sức khỏe rất tốt. Bởi vì sợ quyền lực của Đảng Cộng sản và lo lắng cho sự an toàn của cha mẹ, cũng như sợ mất mặt trước những người khác, tôi đã ngăn cản không cho cha mẹ tôi nói chuyện với những người khác về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp.

Cha tôi đã bị giam giữ rất nhiều lần, tuy nhiên bất chấp việc ông đã phải chịu đựng thế nào, ông thường nói khi nhìn thấy tôi:

“Bố không muốn con phải lo lắng cho bố mẹ. Bố mẹ không làm điều gì sai cả. Đảng Cộng sản đã không ngừng bức hại người tốt trong các chiến dịch của nó, lần này nó nhằm vào các học viên Pháp Luân Đại Pháp, những người chỉ muốn làm người tốt dựa trên nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.”

“Pháp Luân Đại Pháp là Pháp môn tu Phật, bất kỳ kẻ nào bức hại Đại Pháp và các đệ tử đều sẽ bị Trời trừng phạt. Sao cha có thể giữ im lặng khi nhìn thấy mọi người đang bị Đảng lừa dối, như thế chẳng phải là đang giúp nó phạm tội hay sao? Sao cha có thể không nói cho mọi người trong khi mình biết sự thật? Làm như thế là trái với lương tâm của cha.”

“Con không bao giờ được làm điều gì giúp những kẻ ác hành ác. Cha không cần con phải làm điều gì cả, mà đơn giản chỉ cần con ủng hộ cha mẹ. Cha tin con sẽ thực sự hiểu được sự thật.”

Những người mà bị Đảng lừa dối thường có khuynh hướng tránh mặt các học viên.

Một bà lão ở trong làng tôi thường từ chối lắng nghe khi mẹ tôi nói chuyện với bà về Đại Pháp và cuộc bức hại. Năm 2005, bà lão 79 tuổi này bị chứng rối loạn về da rất khó chịu: toàn thân ngứa ngáy, và khi gãi, da bà bị chảy máu. Chỉ trong thời gian ngắn, nó đã lan ra khắp toàn thân, bao gồm cả tai và da đầu bà. Làn da bà trở nên cứng và thô ráp như da cóc.

Bà đã đi khám, nhưng các bác sĩ không chẩn đoán được đó là bệnh gì. Bà đã sử dụng rất nhiều các loại thuốc, nhưng không có tác dụng. Sức khỏe của bà suy giảm và bà đã bị mất thính giác.

Một hôm bà tới thăm mẹ tôi và nói bà muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng bà lo lắng vì mình không biết đọc. Mẹ tôi nói rằng bà cũng không biết đọc, nhưng giờ bà có thể đọc được sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Đại Pháp.

Mẹ tôi cũng nói với bà rằng Đại Pháp rất huyền diệu, và miễn là bà thực sự muốn tu luyện, Sư phụ sẽ bảo hộ bà. Họ đã nói chuyện một lúc lâu.

Sau đó, hàng ngày bà lão đó đều tới gặp mẹ tôi và ngồi nghe các học viên khác đọc sách. Bà cũng được nhận một cuốn Chuyển Pháp Luân và học để nhận dạng mặt chữ. Sau khi học xong, bà học luyện công trước khi về nhà. Bà tự tuân thủ bản thân theo các nguyên lý của Đại Pháp.

Vài ngày sau, bà tới và nói với mẹ tôi: “Đêm qua trong giấc mơ, khi đang xem băng hình hướng dẫn luyện công, tôi nghe có ai nói ‘Đây là bài Pháp Luân Chu Thiên Pháp.” Mẹ tôi nói rằng đó là Sư phụ đang khuyến khích bà luyện công đó.

Bà lão sau đó nói với cô con gái: “Con có thể mang trả lại những vỉ thuốc chưa bóc, mẹ không cần tới chúng nữa. Bây giờ mẹ là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Con gái bà nói: “Thật là tuyệt nếu mẹ khá hơn nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Một phép lạ đã xảy ra: Chỉ trong vòng có hai tuần, bà lão đó đã thấy đỡ ngứa hơn, và da đã gần như thôi không còn chảy máu nữa. Sau khi lớp da chết bên ngoài bong đi, bà nhìn trông khá hơn nhiều.

Bố chồng chị tôi trước đây từng thấy chứng rối loạn da tương tự đã nói với bà lão rằng: “Phải mất ít nhất là ba năm thì da bà mới trở lại bình thường.” Mẹ tôi đáp: “Đại Pháp là siêu thường, sẽ không mất nhiều thời gian đến thế đâu.”

Thật vậy, chỉ trong vòng có sáu tháng, bà cụ đã vượt qua khảo nghiệm của mình. Thính giác của bà cũng đã trở lại bình thường. Khi con gái cụ giúp cụ tắm rửa và nhìn thấy làn da lành lặn của bà cụ, cô nói: “Mẹ, bây giờ con thực sự tin tưởng Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Hãy tiếp tục tu luyện mẹ nhé.”

Bố chồng của chị tôi cũng bắt đầu tu luyện khi ông có vấn đề về sức khỏe. Nếu như mà mẹ tôi không nói với bà cụ và bố chồng chị tôi về Pháp Luân Công, thì họ sẽ không đạt được lợi ích sức khỏe như vậy.

Nếu như cha mẹ tôi bị khuất phục dưới sức ép của Đảng và từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì họ sẽ không thể có được một sức khỏe tốt và một gia đình hòa thuận như vậy. Mẹ tôi luôn luôn quan tâm chăm sóc ông nội tôi, dù ông đã gần một trăm tuổi rồi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh. Ông nội tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đã hơn mười năm nay, ông không cần phải uống thuốc hay tiêm gì cả.

Cha mẹ tôi đã phải mạo hiểm an toàn của bản thân để nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp để giúp họ tránh khỏi bị làm hại và bị nguy hiểm. Chẳng phải họ đang cứu người sao?!

Khi đã thực sự hiểu được sự thật, tôi đã vô cùng tự hào về cha mẹ mình, đồng thời cũng cảm thấy xấu hổ về tính ích kỷ và nhút nhát của mình. Trước đây, khi cha mẹ tôi phải chịu bức hại tàn khốc cả về thể chất lẫn tinh thần, tôi đã đứng về phía chính quyền và cố ngăn không cho cha mẹ tôi tiếp tục tu luyện.

Tôi biết rằng cha mẹ tôi không làm điều gì sai, nhưng tôi đã cố ép buộc họ phải im lặng. Những gì tôi làm không khác gì việc trợ giúp những kẻ ác hành ác. Tôi cũng đã tự làm hại bản thân mình, cha mẹ tôi hẳn đã cảm thấy rất buồn và thất vọng về tôi! Nếu như tôi ủng hộ cha mẹ tôi, kể cả khi không làm được gì nhiều, thì nó cũng làm giảm bớt sự chịu đựng cho họ, và họ hẳn đã cảm thấy tốt hơn trong lòng. Nhưng đằng này tôi đã làm gì vậy?!

Một người phụ nữ lớn tuổi ở làng kế bên đã nhiều lần phải chịu sự sách nhiễu và đe dọa của cảnh sát, nhà của bà bị lục soát nhiều lần. Một hôm, khi cảnh sát đến, cháu dâu của bà đứng ở cửa và nói với cảnh sát một cách nghiêm túc:

“Bà tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà đã có sức khỏe tốt và cố gắng để trở thành người tốt. Bà tôi đã phạm tội gì vậy? Đừng nghĩ các anh có thể bước qua cánh cửa này, nếu như không đưa được cho tôi xem một văn bản chính thức nào về việc này, tôi sẽ kiện các anh về tội ăn cướp và vi phạm pháp luật núp dưới danh nghĩa những người thực thi pháp luật.” Cảnh sát đã giận dữ lái xe bỏ đi.

Bây giờ tôi đã hiểu mình phải làm gì, và tôi muốn nói với mọi người: Các bạn đồng hương của tôi, hãy đứng dậy và bảo vệ công lý cho những người thân yêu của chúng ta. Hãy kêu gọi để chấm dứt bức hại và tra tấn! Giúp người khác cũng là giúp chính mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/30/298316.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/4/146225.html

Đăng ngày 01-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share