Bài của Hiểu Ngữ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-08-2014] Trong suốt 18 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không chỉ tự mình trải nghiệm được Đại Pháp kỳ diệu như thế nào, mà còn được chứng kiến những người đã có sự lựa chọn đúng đắn đã nhận được phúc báo ra sao.

Hai hiệu trưởng trường trung học được thăng chức

Tôi là một giáo viên tiếng Anh ở một trường trung học. Tháng 05 năm 1999, Bộ Giáo dục yêu cầu hiệu trưởng thống kê những giáo viên tu luyện Pháp Luân Công. Các đồng tu và tôi không hiểu tại sao họ lại yêu cầu như vậy, do đó chúng tôi đã nói với họ là chúng tôi là những học viên Pháp Luân Công. Sau đó, chúng tôi đã trở thành mục tiêu bị chính quyền thường xuyên sách nhiễu cho tới khi chính phủ phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công vào tháng 07 năm 1999.

Ngay sau khi cuộc bức hại bắt đầu, trường chúng tôi đã được giao nhiệm vụ cử các giáo viên về các vùng ở nông thôn để nâng cao chất lượng giảng dạy. Tôi đã tình nguyện đi.

Khi cuộc bức hại tiếp tục và leo thang, cảnh sát đã tới trường để điều tra tôi. Họ nói với hiệu trưởng rằng họ muốn “phỏng vấn” tôi. Hiệu trưởng nói: “Cô ấy là một giáo viên xuất sắc. Cô ấy đã tình nguyện đi tới vùng nông thôn để giúp đỡ, và các ông muốn theo dõi cô ấy? Nếu có vấn đề gì liên quan tới cô ấy, hãy đến gặp tôi, tôi sẽ giải quyết. Các ông không cần phải nói chuyện với cô ấy.”

Khi ngày 01 tháng 10 năm 1999, ngày kỷ niệm Đảng lên nắm quyền ở Trung Quốc đang đến gần, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã gia tăng giám sát các học viên chặt chẽ hơn để ngăn không cho họ tới Bắc Kinh thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Công. Bộ Giáo dục yêu cầu tôi trở lại trường để họ có thể giám sát được tôi suốt ngày đêm. Hiệu trưởng trường đã kiên quyết từ chối tuân lệnh, ông nói rằng ông sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm cho bất cứ hậu quả nào xảy ra.

Sau đó, ông nói với tôi: “Tôi không thể yêu cầu chị quay lại trường. Nếu tôi làm như thế, thì phần đời còn lại của chị có lẽ sẽ bị hủy hoại. Chúng ta đã trải qua cuộc Cách mạng Văn hóa, nơi những người bị phân loại là “kẻ thù của giai cấp” bị lên án và trừng phạt, cuộc sống của họ và gia đình họ đã bị hủy hoại. Chỉ cần nghĩ lại về quãng thời gian đó thôi cũng đã khiến tôi rùng mình sợ hãi.”

Hiệu trưởng của tôi là người rất tử tế. Ông chưa bao giờ nói một lời không tốt về Pháp Luân Đại Pháp, hay chưa bao giờ yêu cầu tôi ngừng tu luyện. Thần Phật xét nhân tâm. Khi một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp gặp khó khăn, một người dám đứng ra bảo vệ vị đệ tử đó sẽ tích được đại đức.

Hai năm sau, ông được đề bạt là hiệu trưởng của một trường điểm.

Bộ Giáo dục cũng đã gọi cho hiệu trưởng của ngôi trường làng nơi tôi tình nguyện tới dạy và ra lệnh phải trả tôi về nhà, nhưng vị hiệu trưởng đó đã từ chối tuân theo. Ông nói: “Những giáo viên khác tới đây chỉ để đạt được mục đích chính trị của họ là được thăng tiến khi quay trở về, nhưng người giáo viên này đã thực sự tới đây để giúp đỡ chúng tôi, do đó chúng tôi không thể để cô ấy đi được.”

Sau đó, ông ấy đã kể với tôi về câu chuyện này. Tôi nói: “Sư phụ tôi dạy chúng tôi trở thành người tốt, và biết nghĩ cho người khác trước trong bất cứ tình huống nào. Nếu như sự ở lại của tôi mà có thể mang đến rắc rối cho ông, thì tôi có thể trở về ngay lập tức.” Ông ấy nói: “Chị không phải đi đâu cả, cứ việc ở đây. Mọi người đều tốt không phải là một việc tốt hay sao? Nếu mọi người đều tốt, thì cả xã hội sẽ được cải thiện! Chính phủ này đang hành động giống như nó đã hành động trong cuộc Cách mạng Văn hóa. Thật điên rồ!”

Bất chấp môi trường đầy thù địch ở Trung Quốc vào thời điểm đó, tôi đã rất xúc động bởi những lời nói của ông. Trong hoạn nạn mới thấy được chân tình. Sau đó, ông cũng đã được đề bạt lên làm hiệu trưởng của một trường tốt hơn.

Một người bạn trở thành người điều hành

Tôi gặp Xảo Xảo vào khoảng cuối năm 1999, khi con trai tôi và con trai cô ấy cùng đi học đánh cờ. Khi bọn trẻ đã vào trong lớp, chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau. Thời gian sau, Xảo Xảo và tôi thường nói chuyện về công việc. Cô nói rằng cô làm việc ở bộ phận thuế vụ, nơi có áp lực về công việc rất lớn bởi vì công việc của họ gắn liền với lợi ích của rất nhiều người. Mọi người ở đó cũng đấu tranh với nhau.

Tôi nói với cô ấy rằng tôi cũng đã từng phải đấu tranh để đối phó với mọi người tại nơi làm việc. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã có một sự thay đổi lớn. Tôi sống theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và không để ý nhiều lắm đến tiền tài và danh vọng. Đột nhiên, cuộc sống của tôi bỗng trở nên đơn giản và rõ ràng. Tôi có thể loại bỏ đi những thứ mà đã từng làm phiền tôi trước đây. Mỗi ngày với tôi đều tràn đầy niềm vui.

Những lời nói của tôi khiến cô ấy tỉnh ngộ. Sau đó, tôi thường nói chuyện với cô về Pháp Luân Đại Pháp. Ngay sau khi Cửu Bình được công bố vào tháng 11 năm 2004, tôi đã giục cô thoái khỏi ĐCSTQ để tự bảo vệ chính mình, và cô đã đồng ý. Cô cũng nói chồng và con trai mình thoái khỏi tổ chức Đoàn Thanh niên, và Đội Thiếu niên tiền phong của ĐCSTQ.

Vài ngày sau, cô được điều động vào làm việc với một đội thanh tra tạm thời thuộc cục thuế của thành phố và được thông báo là những người làm việc xuất sắc trong nhóm sẽ được thăng chức. Sau khi công việc tạm thời kết đó thúc, cô đã được đề bạt nên vị trí điều hành ở cơ quan thuế thành phố. Cô không thể tin được điều đó.

Tôi nói với cô rằng những ai minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp sẽ thực sự nhận được phúc báo. Cô ấy rất vui và đã tới nhà tôi, quỳ trước ảnh Sư phụ để tạ ơn Ngài.

Gia đình tôi

Chồng tôi từ lâu đã muốn đổi sang một căn hộ lớn hơn, nhưng giá nhà liên tục tăng, thành thử chúng tôi vẫn chưa có cơ hội. Chúng tôi sẽ phải thế chấp nếu như chúng tôi mua một căn nhà lớn hơn, mà tôi thì không muốn như vậy, mặc dù chúng tôi có thể chi trả được.

Khi con trai tôi chuẩn bị tốt nghiệp đại học, chúng tôi bị áp lực phải có một căn hộ lớn hơn, nhưng tôi vẫn kiên quyết không vay nợ. Sau đó, chúng tôi đi xem một căn hộ, diện tích gần 200 mét vuông mà giá chỉ có 350.000 tệ, bởi vì người bán nhà đang cần tiền. Chúng tôi đã mua ngay mà không hề do dự, vì biết rằng đó là Sư phụ đã giúp đỡ chúng tôi.

Sau đó, con trai tôi gặp khó khăn đi xin việc. Ngày nay ở Trung Quốc, rất khó để cho một sinh viên tốt nghiệp đại học xin được việc làm. Tôi nói với cháu: “Đừng lo, chúng ta cứ đi theo sự an bài của Sư phụ.” Nhiều người bạn đã tới để giúp chúng tôi tìm việc cho cháu. Cuối cùng, cháu đã tìm được một công việc tại một viện thiết kế.

Kể từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi việc đều diễn ra rất tốt đối với gia đình tôi.

Tôi biết rất nhiều người đã thoái ĐCSTQ và nhận được phúc báo. Tôi không ngừng nói với mọi người trân quý cơ hội này để được cứu độ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/8/24/296402.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/30/3505.html

Đăng ngày 21-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share