Bài viết của một học viên trẻ mới chuyển tới Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 09-03-2014] Tôi mới chuyển đến sống tại San Francisco được vài tháng. Môi trường mới mang đến cho tôi những trải nghiệm mới từ đó dẫn đến những nhận thức mới trong tu luyện. Thời gian đầu, do rào cản về ngôn ngữ, nỗi cô đơn và nhiều nguyên nhân khác, tôi cảm thấy vô cùng thất vọng và dự định quay trở lại Trung Quốc.

Nhưng ngay sau đó, tôi đã nhận ra rằng tất cả “những trở ngại trong việc thích nghi với môi trường mới” của tôi chính là cái tình, một loại chấp trước mà tôi cần phải bỏ.

Do đó, tôi đã suy nghĩ về việc làm thế nào để tôi có thể trừ bỏ những trở ngại này. Cách duy nhất là học Pháp nhiều nhất có thể. Tôi đã dành nhiều thời gian và tâm trí cho việc học Pháp, đặc biệt là những bài giảng mới của Sư phụ.

Tôi đã học bài “Vô trở” trong “Hồng Ngâm II”

“Tu luyện lộ bất đồng
Đô tại Đại Pháp trung
Vạn sự vô chấp trước
Cước hạ lộ tự thông.”

Tôi nhận ra rằng tuy môi trường có thể biến đổi, nhưng nguyện ước chân chính của bản thân thì không bao giờ thay đổi. Cho dù chúng ta đang ở đâu, chúng ta cũng cần phải ghi nhớ vững chắc thệ ước của mình: đó là trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Chúng ta đều có thể tu luyện trong bất kì hoàn cảnh nào.

Từ đó, tôi đã nỗ lực học Pháp, kiên trì luyện công, phát chính niệm, để tham gia vào hồng lưu Chính Pháp tại địa phương nơi tôi ở nhanh nhất có thể.

Giảng chân tướng trước Lãnh sự quán Trung Quốc

Không lâu sau khi chuyển tới San Francisco, tôi tham gia phát chính niệm và giảng chân tướng trước Lãnh sự quán Trung Quốc. Khi phát chính niệm, tôi đã thêm vào một niệm: thanh trừ hết thảy các nhân tố tà ác và các tà linh cộng sản đang thao túng các nhân viên trong Lãnh sự quán Trung Quốc, để họ có thể được cứu và giải phóng khỏi việc tham gia vào cuộc bức hại.

Một lần, có một người phụ nữ Trung Quốc khoảng chừng 60 tuổi đi ngang qua. Tôi tặng bà một tờ rơi giảng chân tướng. Bà cầm nó và hỏi: “Hãy nhanh chóng kể cho tôi xem chuyện gì đang xảy ra.” Tôi kể cho bà về Pháp Luân Đại Pháp, về vụ dàn dựng tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn và về việc Đại Pháp đã truyền rộng trên thế giới như thế nào. Cuối cùng, bà nói: “ Giang Trạch Dân thật bại hoại. Chẳng sớm thì muộn, Trung Quốc sẽ bị hủy hoại bởi chế độ này nếu họ tiếp tục làm những việc như thế.” Sau đó, tôi đã không mấy khó khăn để thuyết phục bà thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Vào một ngày khác, một người phụ nữ phương Tây chừng 30 tuổi đi ngang qua đã dừng lại trước tấm biểu ngữ giảng chân tướng để đọc thông tin trên đó. Sau đó cô hỏi tôi: “Việc mổ cướp nội tạng thực sự xảy ra sao? Thật kinh khủng! ” Tôi đưa cô một tờ rơi bằng tiếng Anh và cô đọc nó một cách cẩn thận. Sau đó tôi nói với cô chân tướng về Pháp Luân Công một cách chi tiết. Cô đề nghị: “Tôi có thể giúp gì được?” Tôi nói: “Chỉ cần cô ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ thì cô đã ủng hộ chúng tôi và kêu gọi cho công lý.”

Giảng chân tướng và quảng bá Thần Vận trong một lớp học Cao đẳng Cộng đồng

Tôi đang theo học một lớp tiếng Anh ở một trường Cao đẳng Cộng đồng. Một ngày nọ, giáo viên dạy từ “bức hại.” Trong khoảng mười lăm phút cuối buổi học, cô đã yêu cầu chúng tôi viết một bài luận dựa trên những điều chúng tôi đã học. Tôi đã viết bài luận phơi bày cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc Đại lục dựa vào những từ được học trên lớp và thông tin trên các tờ rơi bằng tiếng Anh mà tôi có. Sau khi đọc xong bài luận của tôi, cô đã đánh giá rất cao: “Bài luận của em thật xuất sắc, rất tốt!”

Giáo viên thường yêu cầu chúng tôi thảo luận về một chủ đề cụ thể. Tôi biết rằng các bạn cùng lớp đến từ các quốc gia khác nhau và có thể họ chưa biết đến cuộc bức hại hoặc chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy tôi nghĩ rằng tôi cần tận dụng cơ hội để giảng chân tướng cho họ.

Cuối cùng cơ hội đó đã đến. Một hôm, giáo viên đề nghị chúng tôi thảo luận về “công việc của tình nguyện viên.” Tôi nói rằng tôi tình nguyện quảng bá cho Đoàn Nghệ thuật Thần Vận. Cô tỏ ra rất quan tâm về chủ đề này và nhờ tôi gửi cho cô một vài bức ảnh qua địa chỉ email.

Tối hôm đó, tôi gửi cho cô những tấm hình và tờ rơi tôi dùng để quảng bá Thần Vận trong một siêu thị và trước Nhà hát Tưởng niệm Chiến tranh (War Memorial Opera House), kèm theo một đường link tới trang web chính thức của Thần Vận. Vào buổi học tiếp theo, việc đầu tiên cô làm là viết lên bảng địa chỉ trang web của Thần Vận. Tất cả sinh viên đều chép lại vào vở. Cô còn sử dụng máy chiếu để giới thiệu trang web Thần Vận tới các sinh viên. Khi đoạn phim giới thiệu về Thần Vận được chiếu lên, tôi cảm nhận thấy trường năng lượng Chân-Thiện-Nhẫn thật mạnh mẽ tràn đầy phòng học. Tôi cũng cảm nhận được sự từ bi vĩ đại của Sư phụ, và tôi đã khóc. Sư phụ đã an bài kĩ lưỡng mọi việc cho chúng ta, chúng ta chỉ cần hành động theo.

Trong một lớp học tiếng Anh khác, tôi ngồi cạnh một người phụ nữ khoảng 40 tuổi. Chúng tôi làm quen với nhau. Bà nói bà tới từ Hồng Kông và đã sinh sống tại Mỹ nhiều năm nay. Tôi tặng bà tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp bằng tiếng Anh và nói với bà chân tướng về Đại Pháp. Bà nhìn vào tấm hình một học viên đang đả tọa ở trang bìa của tài liệu và hỏi tôi: “Có phải nó giống yoga? Phải đả tọa đúng không?” Tôi trả lời “Vâng đúng vậy.” Bà hỏi: “Cháu ngày nào cũng tập luyện à? ” Tôi nói: “Vâng tất nhiên ngày nào cháu cũng tập luyện.” Sau đó bà tỏ ra quan tâm hơn: “Cháu cảm thấy học môn này có chỗ nào tốt?” Tôi trả lời rằng: “Mỗi ngày sau khi luyện công cháu đều cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, không hề mệt mỏi. Áp lực trong công việc được giải tỏa, cuộc sống của cháu trở nên hạnh phúc hơn cả về thể chất lẫn tinh thần.”

Bà tiếp tục hỏi tôi: “Nếu cô muốn học nó thì cô nên bắt đầu như thế nào?” Tôi bật cho bà xem năm bài công pháp. Bà nói: “Chà, nó thật tuyệt!” Tiếp đó tôi nói với bà rằng có hơn ba mươi điểm luyện công ở San Francisco và bà có thể tới đó học các bài công pháp, nó hoàn toàn miễn phí, và tôi cũng có thể giúp bà. Bà rất vui mừng và nói rằng sẽ suy nghĩ về điều này.

Vài ngày sau, khi gặp lại bà, tôi hỏi: “Cô đã quyết định học Pháp Luân Công chưa?” Thế nhưng, bà hỏi lại tôi: “Có phải cháu cùng với những người khác đang làm những việc liên quan đến chính trị?” Ngay lập tức tôi hiểu rằng hẳn là bà ấy đã nghe những tin đồn từ đâu đó. Tôi liền nói với bà: “Có phải ý cô là Pháp Luân Đại Pháp liên quan tới chính trị? Để cháu dẫn chứng cho cô một ví dụ. Nếu những người thân của  cô bị bắt giữ, bị tống giam và bị tra tấn ở Trung Quốc Đại lục, liệu cô có đứng lên để kêu gọi chấm dứt hành động sai trái này? Nếu chính quyền không lắng nghe cô và nhất quyết duy trì cuộc bức hại đó, vậy phải chăng cô đang làm chính trị?

Đó chính là việc đang xảy ra với các học viên Pháp Luân Công. 10.000 học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc Đại lục đã bị tống giam, bị tra tấn hoặc bị mổ cướp nội tạng sống. Chúng cháu đang kêu gọi chấm dứt cuộc bức hại này và kêu gọi sự ủng hộ trên toàn thế giới. Không có gì là liên quan tới chính trị ở đây cả, mà là tiếng nói của lương tri.” Bà lắng nghe và trả lời tôi rằng: “Giờ thì cô đã hiểu. Cô muốn học Pháp Luân Đại Pháp ngay bây giờ.”

Đề cao tâm tính trong khi phối hợp với các đồng tu khác

Sau khi tới Mỹ quốc, tôi tích cực tham gia vào các hạng mục giảng chân tướng, bao gồm gọi điện thoại về Trung Quốc thông qua hệ thống RTC, giảng chân tướng cho du khách Trung Quốc tại các điểm du lịch, phân phát tờ rơi quảng bá Thần Vận, và cả những hạng mục khác. Do mới ra khỏi đất nước Trung Quốc một thời gian không lâu, tôi vẫn còn bị ảnh hưởng bởi những nhân tố của văn hóa đảng mà tôi cần phải thanh trừ. Do vậy, trong khi phối hợp với các đồng tu khác, tôi đã gặp phải một số khảo nghiệm về tâm tính.

Khi vài đồng tu làm việc cùng tôi không đồng ý với ý kiến hoặc nhận thức của tôi về Pháp, tôi luôn tìm cách thuyết phục họ làm theo quan điểm của mình, và khi họ từ chối, tôi đã cho rằng họ thật ngang bướng.

Sau đó tôi học đoạn Pháp sau: “Từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã.” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ) và “Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng tôi đã quá chấp trước vào bản thân và luôn cố gắng để chứng thực bản thân mình. Tôi đã không “nghĩ đến người khác.” Mặc dù đã minh bạch về Pháp lý đối với vấn đề này, nhưng khi gặp phải một vài tình huống nhất định, cách hành xử của tôi không phải lúc nào cũng dựa theo Pháp. Tôi đã liên tục nhắc nhở bản thân phải hành xử dựa vào Pháp.

Chúng ta hãy cùng nhau làm tốt hơn nữa ba việc để hoàn thành lời thệ ước tiền sử! Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu đã giúp đỡ tôi!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/3/9/在全新的环境下勇猛精進-288516.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/1/146153.html

Đăng ngày 30-04-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share