Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-04-2014] Gần đây, lưỡi của tôi có cảm giác tê và lông mày bên phải bị co giật. Tin rằng một đệ tử Đại Pháp sẽ không có bệnh nên tôi đã không để ý nhiều hay phát chính niệm thanh trừ nó.
Vài ngày sau, triệu chứng này đã tiến triển thành hiện tượng liệt mặt một phần. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công hơn 10 năm và hiếm khi có triệu chứng nghiệp bệnh. Tôi đã làm sai điều gì khiến cựu thế lực có cớ để bức hại? Tôi liền hướng nội.
Nhà máy nơi tôi làm việc đã không hoạt động tốt. Sau nhiều đợt sa thải, chỉ còn bốn công nhân chính, trong đó có tôi. Tại một cuộc họp toàn nhà máy, ông chủ đã khen ngợi tôi là công nhân tốt nhất, có thể xử lý mọi nhiệm vụ và tuyên bố rằng sẽ trả cho tôi mức lương cao nhất.
Vì nhà máy đang trong tình trạng tài chính khó khăn nên mọi công nhân được trả một mức lương thấp, còn phần lớn lương được giữ lại và trả gộp vào đợt trước Tết Nguyên Đán hằng năm. Khi đến thời hạn thanh toán, tôi đã nhận ra rằng mình nhận được mức thưởng thấp nhất trong toàn nhà máy. Tôi cảm thấy bị làm nhục và hầu như không thể kiểm soát được cảm xúc bản thân. Tôi đã về nhà ngay lập tức.
Khi về đến nhà, một đồng nghiệp đang trong kỳ nghỉ đã gọi điện và hỏi tôi rằng liệu đã có lương chưa. Câu hỏi của cô ấy làm tôi tức giận hơn. Tôi đã hoàn toàn quên việc kiểm soát tâm tính và trút sự thất vọng của mình qua điện thoại.
Sau khi tôi ngắt máy, mẹ chồng tôi, cũng là một học viên Pháp Luân Công đã nhắc nhở: “Con là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đấy chứ?” Tôi liền nhận rằng mình không nên chấp trước vào được mất cá nhân nhưng trong tâm vẫn chưa buông bỏ.
Suốt dịp nghỉ Tết Nguyên Đán, tôi đã hướng nội và tìm kiếm những chấp trước đã khiến bản thân tức giận, thất vọng và xấu hổ.
Tôi đã dễ dàng nhận thấy một loạt chấp trước. Tôi hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn những công nhân khác nhưng lại được trả lương ít nhất, do vậy mà trở nên đố kị. Tôi được hứa trả mức lương cao nhất nhưng thực tế lại là thấp nhất, tôi cảm thấy như một kẻ ngốc và trở thành trò cười trong nhà máy. Đây là chấp trước vào danh. Tôi đã không thích những đồng nghiệp luôn chọn các nhiệm vụ dễ dàng, điều này cho thấy tâm tranh đấu của tôi. Vì có tâm truy cầu hư danh, tôi đã hy vọng được nghe lời khen ngợi từ người quản lý. Tôi có tâm hiển thị thông qua việc nói với những người khác rằng mình biết nhiều cách tốt hơn để hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi đã cảm thấy xấu hổ khi nhận ra rằng mình vẫn còn quá nhiều chấp trước như vậy sau khi tu luyện Đại Pháp hơn một thập kỷ. Để ngăn chặn những cảm xúc giận dữ, tôi nhẩm đi nhẩm lại các bài giảng của Sư phụ.
“Bất ký thường nhân khổ lạc
Nãi tu luyện giả
Bất chấp vu thế gian đắc thất
La Hán dã.”
(Khiêu xuất tam giới, Hồng Ngâm)
Diễn nghĩa:
Nhảy ra khỏi tam giới
Không nhớ chuyện sướng khổ của người thường
Chẳng phải là người tu luyện là gì
Không chấp vào việc được mất ngoài thế gian
Cũng là La Hán
“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công. Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui. Bậc Giác Giả không có tâm chấp trước, tĩnh nhìn thế nhân đang lấy điều huyễn hoặc làm cõi mê.” (Cảnh giới, Tinh tấn yếu chỉ)
Vài ngày sau, tôi đã bình tĩnh. Nhưng do vẫn còn oán giận ông chủ của mình nên tôi đã từ chối tham dự một bữa tối tại lễ khởi công nhà máy sau kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán.
Trở lại công việc, khi trò chuyện cùng các đồng nghiệp, tôi đã nghe thấy lời mỉa mai trong mọi cuộc hội thoại. “Sao chị không tìm công việc mới với mức lương cao hơn?” “Cô thật ngốc khi làm rất nhiều việc để lấy một mức lương thấp như vậy.” “Nếu cô nghĩ mức lương quá thấp thì có thể nghỉ việc. Ông chủ sẽ không trói chân cô để giữ cô lại đây đâu.”
Sau đó, tôi đã hành động như một người thường. Tôi chỉ làm việc bằng các công nhân khác. Nếu họ nghỉ thì tôi cũng dừng làm việc. Cuối cùng, cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này để áp đặt nghiệp bệnh lên tôi.
Trong khi hướng nội, tôi nhớ tới việc một học viên khác đã viết cho tôi một thông điệp hàm ý rằng tôi có một vấn đề căn bản trong tu luyện. Để tỏ ra lịch sự, tôi cảm ơn anh ấy vì đã chia sẻ với mình nhưng lại không đào sâu để tìm kiếm các chấp trước căn bản.
Với nghiệp bệnh thể hiện qua khuôn mặt, tôi đã đánh giá bản thân mình dựa trên Pháp một cách nghiêm túc hơn. Sau đó, nhiều ham muốn nổi lên khi tôi khám phá sâu hơn.
Tôi đã cố gắng giữ một quan hệ tốt đẹp với các đồng nghiệp. Tôi không kén chọn nhiệm vụ và đã làm việc chăm chỉ. Nhưng tôi nhận ra rằng mục đích của mình là để đạt được sự khen ngợi. Thỉnh thoảng, tôi bị giao việc không công bằng nhưng đã không lên tiếng. Tôi đã muốn thể hiện cho người khác thấy rằng mình tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn nhưng đồng thời lại cảm thấy sự đau khổ trong tâm. Tôi sợ đánh mất danh tiếng. Tôi đã không thực sự đạt tới được tầng thứ không còn chấp trước vào sự được mất.
Sau khi biểu lộ ra nghiệp bệnh liệt mặt, tôi đã ở nhà. Khi người từ nhà máy gọi tôi quay lại làm việc, tôi đã không nói cho họ lý do thực sự; thay vào đó, tôi tìm nhiều lý do để kéo dài thời gian nghỉ phép của bản thân.
Tôi chỉ nhờ một vài học viên gần gũi với mình giúp phát chính niệm để tiêu trừ nghiệp bệnh nhưng đồng thời cũng nhắc họ không nói cho những đồng tu khác – những người mà tôi cho là “không tinh tấn” – biết về tình trạng này vì sợ họ sẽ coi thường hoặc cười tôi. Lý do bề ngoài của tôi là để bảo vệ danh tiếng của Pháp Luân Đại Pháp nhưng khi đào sâu hơn, tôi nhận ra mình đã bảo vệ danh tiếng bản thân như là một người tu luyện tinh tấn.
Sư phụ đã viết trong bài Người tu cần tránh, Tinh tấn yếu chỉ như sau:
“Chấp trước vào danh, sẽ hữu vi tà pháp, nếu danh nổi ở thế gian ắt khẩu thiện tâm ma, mê hoặc người ta và làm loạn Pháp.”
Tôi đã hiểu rằng việc theo đuổi danh rất nguy hiểm.
Ngoài ra, tôi cũng tìm thấy chấp trước sợ hãi khi chọn những hạng mục giảng chân tướng “an toàn” thay vì đặt việc cứu độ chúng sinh lên trước. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi vẫn còn nhiều chấp trước vào hư danh, kiêu ngạo và tự mãn.
Đào sâu hơn nữa, tôi nhận ra rằng mình đã không hoàn toàn tín Sư tín Pháp và có sự truy cầu, vì trong khi đang viết bài chia sẻ kinh nghiệm này, tôi đã liên tục chạm tay lên mặt mình hết lần này đến lần khác để xem liệu mắt và góc miệng của mình đã thẳng ra hay chưa. Bên cạnh đó, tôi đã ước thầm rằng bài viết này có thể công bố để qua đó các đồng tu – những người không thích tôi – sẽ đọc nó và thay đổi ý kiến của họ về tôi.
Tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nhận ra được các chấp trước căn bản của mình là theo đuổi danh tiếng và không hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Đây là lúc để tống khứ chúng và trở thành một người tu luyện Đại Pháp chân chính.
Tôi thừa nhận rằng mình đã làm sai, ngoài ra cũng tìm được các chấp trước căn bản. Từ giờ, tôi chỉ đi theo con đường tu luyện được Sư phụ an bài và cựu thế lực không có quyền bức hại tôi.
Cùng lúc, tôi xuất hiện một niềm cảm kích từ đáy lòng đối với Sư phụ và các đồng tu – những người đã giúp đỡ và chỉ ra các chấp trước của tôi.
Khi tôi hoàn thành việc xem lại bài chia sẻ này, một nụ cười bình thường đã xuất hiện trên khuôn mặt tôi. Giả tướng nghiệp bệnh đã biến mất.
Con xin tạ ơn Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/4/3/“面瘫”病业假相的根源-289458.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/8/91.html
Đăng ngày 27-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.