Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 10-03-2014] Có một đợt, tôi đã sống lưu lạc và tham gia nhóm chia sẻ với các học viên ở đó. Một thời gian sau, hơn 10 học viên ở địa phương đó đã bị bắt.

Trong khoảng thời gian tôi ở đó, trang web Minh Huệ liên tục đăng các bài viết chỉ trích những hành vi phá hoại Pháp. Các bài viết này dường như nhắm vào nhóm học viên mà tôi ở cùng. Tôi cảm thấy không được thoải mái và đã viết cho Minh Huệ để giải thích rằng chúng tôi không hề gây rắc rối. Tuy nhiên, Minh Huệ đã không thực hiện bất kỳ thay đổi nào liên quan đến vấn đề này. Tôi đã cảm thấy vô cùng chán nản.

Năm ngoái, việc bắt giữ quy mô lớn đã xảy ra. Một vài học viên trong khu vực địa phương của tôi đã nhắc tôi hướng nội. Thay vì lắng nghe, tôi lại cảm thấy kích động và thậm chí còn tranh cãi với họ.

May mắn thay, tôi vẫn duy trì việc học Pháp. Cuối cùng, qua những điểm hoá của Sư phụ, tôi đã tìm ra những sơ hở của mình.

1. Lắng nghe chia sẻ của các học viên khác và tìm đường tắt trong tu luyện

Tôi đã gặp học viên A thông qua một người bạn. Có một khoảng thời gian, tôi không ngộ ra được gì mới khi tôi học Chuyển Pháp Luân. Sau khi lắng nghe học viên A nói chuyện về những trải nghiệm của anh ấy, tôi cảm thấy vô cùng hứng khởi. Tôi thậm chí không còn cảm thấy buồn ngủ khi học Pháp, và bắt đầu thích thú học Pháp trở lại. Kết quả là, tôi đã phát triển một tâm chấp trước thích lắng nghe chia sẻ nhiều hơn thay vì kiên định ghi nhớ điều Sư phụ dạy: “Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu…” (Bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân) và tập trung vào việc tu luyện tâm tính của bản thân. Tôi đã thuê một căn phòng trong khu vực đó để có thể lắng nghe điều học viên A nói.

Trong khi ở đó, tôi đã học và nhẩm Pháp mỗi ngày, và cảm thấy mình đã cải thiện rất nhanh chóng. Tôi thường đến gặp học viên A để hỏi về thể ngộ của anh ấy về những đoạn nhất định trong Pháp. Tôi thậm chí còn cố gắng hết sức để ghi nhớ những thể ngộ của anh ấy và nhắc lại nó cho những người khác nghe. Không lâu sau tôi bắt đầu có vấn đề. Bất cứ khi nào tôi học Chuyển Pháp Luân, thể ngộ của học viên A luôn nhảy vào tâm trí của tôi, khoá kín không cho tôi ngộ Pháp.

Sau đó, các vụ bắt giữ đã diễn ra.

Sau khi học viên A bị bắt, tôi mong ngóng đến ngày học viên A được thả ra để tôi lại có thể lắng nghe những thể ngộ của anh ấy. Không còn được nghe từ học viên A, tôi đã đi đến những học viên khác mà tôi tin rằng họ có được những thể ngộ tốt hơn tôi, để tôi có thể lắng nghe những điều họ nói. Bây giờ tôi nhận ra tôi đã muốn đi theo một con đường dễ dàng, mà không muốn tu luyện bản thân một cách tinh tấn. Đồng thời, hành vi của tôi còn nuôi dưỡng các tâm chấp trước như hiển thị và quá khích trong các đồng tu.

2. Ngưỡng mộ đồng tu thay vì đi theo con đường do Sư phụ an bài

Học viên A đã làm rất tốt, thể hiện chính niệm mạnh mẽ, và giúp nhiều học viên ở những nơi khác nhau cải thiện, thanh trừ cựu thế lực và cứu độ chúng sinh. Điều này đã khiến tôi vô cùng ngưỡng một anh ấy. Tôi cảm thấy can đảm khi ở cạnh anh ấy và nhóm mà cả hai chúng tôi cùng tham gia. Tôi thậm chí còn cảm thấy mình sẽ không gặp phải bất kỳ sự đàn áp nào và bất kỳ vấn đề gì cũng sẽ được giải quyết nếu tôi ở với họ. Tôi cố gắng hết sức để được ở cùng với anh, để tôi có thể “loại bỏ hoàn toàn tâm sợ hãi”, và có thể đi theo những sắp đặt của anh. Bằng cách này, tôi đã không đi con đường của riêng mình, và quên đi nguyên lý mà Sư phụ đã giảng : “Đại đạo vô hình” (Giảng pháp tại Pháp hội lần đầu ở Bắc Mỹ” 1998)

Vì có tâm sùng bái này, nên bất cứ khi nào tôi nhìn thấy học viên A có vấn đề, tôi đều không dám hoặc không muốn nói cho anh ấy biết. Đôi khi tôi cũng chỉ cho anh ấy thấy những điều đó nhưng anh đã từ chối lắng nghe, do vậy tôi cảm thấy thiếu tự tin và nghĩ rằng mình sai. Ví dụ như: Anh A đã động viên các đồng tu thoái ly khỏi gia đình của họ. Tôi đã không về thăm gia đình của mình trong một thời gian dài, điều đó đã khiến họ phải lên tiếng. Tôi cũng cắt đứt hầu hết các mối liên hệ với tất cả bạn bè của mình, và sống ở chỗ đó, từ chối quay trở lại thành phố quê nhà của mình. Nhưng tôi không nhận ra rằng hành vi của tôi là trái ngược với Pháp. Cuối cùng, tâm sùng bái của tôi cũng đã làm hại các đồng tu, gồm cả người học viên mà tôi ngưỡng mộ.

3. Xem thường các học viên địa phương

Trong một khoảng thời gian dài, tôi nghĩ mình đã ngộ được nhiều nguyên lý cao tầng của Pháp, và nghĩ rằng thể ngộ của các đồng tu ở địa phương của tôi không được cao. Vì thế tôi đã phát triển tâm xem thường người khác, và luôn luôn muốn “giúp họ cải thiện”. Khi tôi bị các học viên địa phương chỉ trích, tôi đã tức tối và rời bỏ họ, nghĩ rằng họ “không đủ tiêu chuẩn” để chỉ trích tôi. Sau đó, tôi đã tách mình khỏi các học viên địa phương.

Sau đó, tôi đọc được đoạn Pháp:

“Học viên đều có Pháp thân của tôi an bài một cách hệ thống tại tu rồi, chỉ có một số học viên không ngộ ra, hoặc cảm thụ không tới mà thôi, vậy thì những người kia chẳng phải đang can nhiễu sao! (“Một đòn nặng” – Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sư phụ yêu cầu chúng ta trở thành một chỉnh thể, nhưng tôi đã đi ngược lại với yêu cầu của Sư phụ và đã bị thao túng bởi những quan niệm và chấp trước của bản thân mà không nhận ra nó. Khoảng cách giữa tôi và các đồng tu đã khiến chúng tôi không thể phối hợp cùng nhau trong việc ngăn chặn cuộc đàn áp và cứu độ chúng sinh.

Sau khi cuộc bắt giữ xảy ra, các đồng tu ở địa phương của tôi đã đặt những lời phàn nàn về tôi sang một bên và đề nghị tôi giúp đỡ để phối hợp giải cứu các đồng tu. Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ rằng họ không minh bạch các Pháp lý và không có khả năng thực hiện tốt việc giải cứu, vì thế tôi đã từ chối kế hoạch của họ. Vì điều này, toàn bộ nỗ lực giải cứu đã bị chậm lại.

Đối diện với tất cả những mâu thuẫn này, tôi đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình và bắt đầu học Pháp thật nhiều. Sư phụ từ bi không ngừng điểm hoá cho tôi, giúp tôi không ngừng chính lại bản thân. Bây giờ tôi đã hiểu: Tất cả những mâu thuẫn xảy ra là vì tôi đã không hướng nội và sử dụng các nguyên lý của Pháp để đo lường những người khác. Tôi cũng ngộ ra rằng tôi phải loại bỏ tâm sùng bái, tâm tranh đấu, và xem thường người khác của mình. Tôi nhận ra rằng tôi chỉ là một phần tử trong Đại Pháp vĩ đại và bất cứ điều gì mà tôi ngộ được là rất nông cạn và rất thấp. Bây giờ, tôi vui vẻ bước đi trên con đường cùng với các đồng tu ở địa phương mình. Cảm ơn Sư phụ từ bi! Ngài đã cứu con một lần nữa khỏi bờ vực nguy hiểm.

Trên đây là thể ngộ của tôi về một số vấn đề. Xin vui lòng từ bi chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/3/10/我开始在法中归正自己-288555.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/5/45.html

Đăng ngày 23-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share