Bài viết của một học viên ở thành phố Thạch Gia Trang, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-03-2014] Qua việc đọc những bài viết của các đồng tu trên trang web Minh Huệ, tôi ngộ ra rằng một số đồng tu đến từ những tầng thứ rất cao, và Sư phụ đã an bài cho những học viên này trong suốt quá trình lịch sử. Vì vậy tôi có cảm giác thua thiệt và xót xa rằng mình không có được phúc phận như vậy.
Trạng thái tu luyện của tôi là như thế này, tôi hiếm khi có thể cảm thấy bất cứ điều gì hoặc thậm chí cảm nhận được điểm hoá của Sư phụ. Mỗi khi tôi phải đối mặt với một cơn đau hay khảo nghiệm khó khăn, tôi phải tự mình ngộ ra và mỗi lần như vậy tôi đều vượt qua những khảo nghiệm. Khi tôi cầu xin Sư phụ trả lời hoặc giúp đỡ, tôi dường như không nhận được bất cứ điểm hoá nào hay dấu hiệu nào từ Ngài. Khi có bất cứ điều gì xảy ra, tôi sẽ nghĩ rằng tôi đã không xứng đáng với sự giúp đỡ của Sư phụ và cảm thấy như thể tôi đã mất đi một thứ gì đó.
Nó trở nên tồi tệ hơn trong ba năm qua, vì những khổ nạn và khảo nghiệm trong môi trường gia đình của tôi đã dồn lại tới một mức không thể chịu đựng được nữa. Vì tôi không tìm ra chấp trước của mình và đã cầu xin Sư phụ mà không thành, nên tôi đã phát triển một cảm giác có ác cảm. Hiện tại tôi ngộ ra rằng nó là một biểu hiện của tâm tật đố ẩn giấu sâu trong tôi.
Người tu luyện là có Sư phụ của họ quản. Sư phụ giảng:
“Nếu chư vị là một mảnh thép, tôi chắc chắn sẽ không xem chư vị là một mảnh sắt.” (“Pháp Luân Phật Pháp — Giảng Pháp tại Pháp hội New Zealand 1999” – tạm dịch)
Sư phụ có thể nhìn thấy một cách rõ ràng và chính xác căn cơ, ngộ tính, cũng như khả năng viên mãn của một sinh mệnh. So sánh không thực tế bản thân mình với những người tu luyện khác và ham muốn đạt được những thứ của người khác thực ra là do chấp trước tham lam bắt nguồn từ tâm tật đố.
Sự sống tồn tại ở những tầng thứ khác nhau, và sinh mệnh ở các tầng thứ thấp không thể vượt khỏi giới hạn của chính họ để lý giải các sinh mệnh ở những tầng cao hơn. Thần không có quan niệm của con người. Phật, Đạo, và Thần ở các cảnh giới khác nhau đều cho rằng cảnh giới của họ là tốt đẹp nhất, đó là trạng thái tư tưởng có được bởi tầng thứ của họ. Từ một góc độ nhất định mà xét, chấp trước tật đố cũng là một biểu hiện của lòng tham và là một biểu hiện của ham muốn không bao giờ thỏa mãn,… muốn những thứ không thuộc về mình.
Ngoài ra, khi một người ngưỡng mộ những người khác ở những tầng thứ cao hơn hoặc người nào đó tốt hơn mình, chẳng phải cũng có nghĩa người đó xem thường những người ở tầng thứ thấp hơn?
Trong quá khứ, tôi không biết tại sao tôi không thể nhìn thấy bất cứ điểm mạnh hay giá trị nào ở con gái của mình. Trong tâm tôi cảm thấy coi thường nó. Tôi nghĩ rằng nó không thể làm được bất cứ điều gì tốt hoặc làm cho tôi hài lòng. Tôi coi bản thân mình tốt hơn bất cứ ai và đối xử với người khác bằng sự kiêu ngạo và hoàn toàn thiếu tôn trọng. Vào thời điểm viết bài này, tôi cảm thấy xấu hổ về quá khứ của mình.
Nhận ra tâm tật đố và tâm tranh đấu của bản thân
Tôi không ngừng tự hỏi bản thân: “Sau nhiều năm tu luyện, tại sao tôi không có được tâm hoà ái và từ bi? Mỗi ngày tôi đều hối hả vì một điều gì đó. Trong đầu tôi luôn có thứ gì đó khiến tôi không trầm tĩnh được. Tôi luôn xem thường người khác. Tất cả các biến động của xã hội và sự hỗn loạn dưới sự cầm quyền của Đảng cộng sản đều khiến tôi ghê tởm, và tôi luôn phàn nàn rằng điều này phải được làm thế này hay thế kia.
Mắt tôi không ngừng nhìn vào những thiếu sót của người khác. Ngay cả đối với những điều mà người khác cho là hoàn toàn phù hợp và chấp nhận được, tôi đều sẽ tìm thấy lỗi. Việc xem thường người khác của tôi đến từ tâm tật đố và tâm tranh đấu và phức tạp hơn nữa là bằng những cảm xúc, chẳng hạn như có một mối ác cảm, hận thù, đấu tranh, hiển thị, kiêu ngạo và tự đại. Với rất nhiều tư tưởng và cảm tính người thường, và rất nhiều vật chất đen tối xung quanh tôi, làm sao tôi có thể có một trường tích cực và từ bi? Sư phụ trân quý và coi trọng tất cả các sinh mệnh trong vũ trụ này. Là một người tu luyện, làm sao tôi có thể xem thường người khác?
Tật đố là một hình thức biểu hiện rằng cuộc sống đã lệch khỏi Pháp. Tật đố có thể khiến người ta mất lý trí, thậm chí là mất trí, và phá huỷ mọi thứ theo một cách nào đó, gồm cả bản thân họ, trong chốc lát. Ví dụ như cựu thế lực, họ ghen tị với các đệ tử Đại Pháp. Họ nghĩ rằng để cho các đệ tử Đại Pháp trở thành học viên thật quá dễ dàng trong khi bản thân họ không có được cơ hội này. Vì thế, cựu thế lực sử dụng những cách phá hoại để khảo nghiệm các đệ tử Đại Pháp, nhưng nào ngờ việc này đã huỷ hoại chính bản thân họ. Satan là một thiên thần nhưng ông đã không vâng lời Chúa. Ông nghĩ rằng mình khá tài giỏi và có ý định nổi loạn. Cuối cùng ông bị giáng xuống thành ma quỷ. Một ví dụ khác là Thân Công Báo đã tật đố với Khương Tử Nha về việc được đi phong Thần. Tâm tật đố quả là nguy hiểm!
Khi dần dần nhận ra tâm tật đố của mình, tôi cảm thấy một cảm giác bình yên và thanh thản. Không còn bất kỳ ác cảm, hận thù, tật đố hay cảm giác thua kém nào, thậm chí không còn cảm giác tự mãn hay phấn khích, tôi cảm thấy rằng vật chất từng gây ảnh hưởng lên tôi không thể chạm vào tôi được nữa. Tôi có thể biết được đâu là tôi và đâu là quan niệm của người thường. Thỉnh thoảng vật chất này có thể chạm được đến tầng thứ bề mặt của tôi và khơi dậy các cảm xúc của tôi, nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, sau đó tôi có thể nhanh chóng bình tĩnh lại và quay trở lại bình thường. Tôi biết, với sự dẫn dắt của Sư phụ, tôi đã tìm thấy nguồn gốc chấp trước của mình và nhổ bỏ nó từ tận gốc rễ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/3/12/挖出隐藏很深的妒嫉心-288630.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/1/146154.html
Đăng ngày 21-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.