Bài viết của Quy Tâm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-12-2013] Tôi là một cựu học viên đến từ tỉnh Liêu Ninh. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 3 năm 1996. Là một học viên, tôi thường xuyên cảm nhận được sự giúp đỡ và bảo hộ của Sư phụ. Nhờ có Sư phụ dẫn dắt tôi trong tu luyện mà tôi có thể liên tục chính lại suy nghĩ của mình và tống khứ các chấp trước.

Hòa giải với gia đình để cứu độ chúng sinh

Trước khi đắc Pháp, tôi được coi là “một phụ nữ khắc nghiệt” – Tôi từng kiêu ngạo và hiếu thắng. Kết quả là, tôi thường tranh cãi với họ hàng và người thân, và tôi gặp nhiều vấn đề về thể chất. Đặc biệt mối quan hệ với gia đình anh chồng tôi rất tồi tệ. Chúng tôi hiếm khi nói chuyện với nhau.

Trước tháng 11 năm 1999, tôi đã đắc Pháp và mẹ chồng tôi phải nằm liệt giường. Tôi là người duy nhất chăm sóc bà, và là người duy nhất sẵn lòng giặt giũ quần áo bẩn dính đầy phân và nước tiểu của bà. Bà qua đời vào tháng 8 năm 2008. Gia đình tôi lo liệu tang lễ và nơi chôn cất cho bà. Anh chồng tôi vẫn không muốn qua lại với chúng tôi.

Chồng tôi nói với tôi, “Chúng ta vẫn cắt đứt quan hệ với anh trai của anh à?” Tôi đáp, “Tùy anh. Em không muốn can thiệp.” Vào lúc đó, tôi cảm thấy đây là điều tốt nhất mà mình có thể làm. Một ngày tôi đọc Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:

“Hiện nay người ta như vậy đấy, hễ gặp vấn đề là trước tiên [họ] đẩy trách nhiệm, có tại họ hay không thì cũng đẩy cho [người khác]”

Tôi nhận ra là mình sai khi đẩy mâu thuẫn sang chồng mình. Thể ngộ này càng minh bạch hơn sau khi tôi học Pháp về mối quan hệ nghiệp lực. Tôi nên bù đắp cho sự đối xử bất công của mình đối với anh chồng trước đây. Tôi bắt đầu cải thiện mối quan hệ bằng cách nói chuyện với họ hàng và bạn bè, nhưng không đạt kết quả. Tôi tự hỏi: Mình đã làm gì sai thế này?

Sau khi học Pháp nhiều hơn, tôi nhận ra những gì là sai – tôi đang hướng ngoại và tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác để giải quyết vấn đề. Tôi đã không hướng nội. Tôi là nguyên nhân của nhiều vụ tranh cãi. Trước khi đắc Pháp tôi rất ích kỷ và giả tạo. Anh chồng tôi không biết được là tôi đã thay đổi. Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp luân lưu tại Bắc Mỹ:”

“Do vậy trách nhiệm của các đệ tử Đại Pháp, không phải là chỉ vì viên mãn cá nhân, mà là cứu độ chúng sinh trong khi chứng thực Pháp, đó mới là sứ mệnh của các đệ tử Đại Pháp, đó mới là chỗ vĩ đại của các đệ tử Đại Pháp chân chính”.

Người tu luyện không nên có kẻ thù. Chúng ta còn có sứ mệnh phải hoàn thành. Tôi quyết định xin lỗi gia đình anh chồng. Chồng tôi nói, “Điều đó có thể không công bằng cho em.” Tôi nói với anh ấy tôi muốn cứu họ hàng của anh.

Sau khi xuất niệm này, thì một ngày tôi nhận được một cuộc điện thoại từ cháu gái của chồng tôi ở miền Nam. Cháu mời chúng tôi đến nghỉ với gia đình cháu vài ngày. Chồng tôi lo lắng là tôi có thể không muốn đi, vì vậy anh ấy không nhận lời ngay lập tức. Tôi bảo anh ấy, “Chúng ta hãy đi đi. Đây là cơ hội cho em nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Chúng ta hãy cùng làm việc này.” Anh ấy vui vẻ đồng ý.

Trong bữa tối chào đón chúng tôi, chồng của cháu gái nói với tôi, “Dì à, thật là vui được gặp dì ở đây. Chúng ta đã không gặp nhau hơn 30 năm nay rồi. Thời đó dì rất kiêu ngạo.” (Khi cưới nhau hơn 30 năm trước, họ đã đến nhà thăm chúng tôi. Tôi từ chối nói chuyện với họ). Tôi lập tức xin lỗi vì sự thô lỗ của mình, “Sau khi dì bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, dì nhận ra là những gì dì đã làm là sai. Trước đây dì ích kỷ và không quan tâm đến người khác.”

Cháu gái tôi rất ngạc nhiên và nói, “Ồ. Dì xin lỗi chúng cháu những người trẻ hơn à. Chúng cháu thật xúc động.” Sau đó tôi nói với họ tất cả về Đại Pháp. Họ chứng kiến sự thay đổi về sức khỏe và tinh thần của tôi và hiểu tại sao mình cần thoái ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) và các tổ chức liên đới của nó. Họ cũng cảm nhận được sự từ bi của Đại Pháp. Những người trong bữa tiệc tối đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cháu gái thứ hai của chồng tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi quay về nhà, tôi đã xin lỗi gia đình anh chồng tôi và giảng chân tướng cho họ về Đại Pháp và cuộc bức hại. Đó là điều ngạc nhiên thú vị đối với họ. Cả gia đình đã thoái các tổ chức liên đới của ĐCSTQ. Chị dâu tôi cũng giúp gia đình anh chị mình thoái ĐCSTQ.

Vào lễ hội Rằm Trung Thu năm 2006, các thành viên trong gia đình lớn của chồng tôi, 24 người chúng tôi, lần đầu tiên đã tụ họp lần đầu tiên trong suốt 40 năm kể từ khi tôi về nhà chồng. Giống như Sư phụ giảng trong “Giải Đại Kiếp,” Hồng Ngâm 2:

“Đa thiểu nhân gian loạn sự
Lịch kinh trọng trọng ân oán
Tâm ác nghiệp đại vô vọng
Đại Pháp tận giải uyên nguyên.”

Tạm dịch:

“Bao nhiêu nhân gian loạn sự
Trải qua trùng trùng ân oán
Tâm ác nghiệp lớn vô vọng
Đại Pháp tận giải uyên nguyên.”

Trong quá trình giải quyết các mâu thuẫn gia đình tôi trải nghiệm những gì Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ; chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi. Mà chân chính làm việc ấy là sư phụ cấp cho [chư vị], chư vị hoàn toàn không làm được”

Cứu độ chúng sinh bằng từ bi

Tôi là một bác sỹ Trung y và là phó khoa. Tôi đã giảng chân tướng và chứng thực Pháp ở nơi làm việc. Ban đầu một số bệnh nhân không muốn nghe chân tướng.

Một lần có người giới thiệu một bệnh nhân đến chỗ tôi. Ông ấy là thị trưởng của thị trấn và mắc bệnh tiêu hóa. Ông sắp được tiêm insulin và muốn khám theo Trung y. Tôi đã khám tổng thể và kê đơn thuốc cho ông. Sau đó tôi bảo ông ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Trước khi tôi có thể giải thích tại sao tôi khuyên ông ấy làm như thế, ông đã bùng nổ như đạn đạo. Ông la mắng tôi trước mắt mọi người: “Đừng nói với tôi bất kỳ điều gì như vậy. Tôi không tin vào cái gì cả. Tôi chỉ tin vào chế độ cộng sản.” Ông ấy cứ nói dông dài. Tôi bình tĩnh nhìn vào mắt ông ấy và phát chính niệm. Tôi không tức giận hay buồn. Ông ấy lập tức ngừng la hét và bỏ đi.

Tôi tự hỏi mình đã làm gì sai và nhận ra mình đã quá vội vàng và không quan tâm đến thân phận và quan điểm của ông ấy. Lần thứ hai quay lại, ông ấy lúng túng nhìn tôi, sợ rằng tôi có thể không đối xử tử tế với ông sau lần gặp trước. Tôi đối xử với ông ấy một cách bình thường như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Vì có các bệnh nhân khác xung quanh, tôi không nói thêm bất kỳ điều gì về Đại Pháp.

Trong lần gặp thứ ba, tôi hỏi ông ấy, “Cái gì quan trọng hơn: cuộc đời và lương tâm của ông, hay đảng cộng sản? Đảng cộng sản có mang lại cho ông sức khỏe không? Chân – Thiện – Nhẫn là những giá trị của vũ trụ. Nếu ông chống lại, ông có được coi là người tốt không?” Ông ấy nói, “Tôi biết. Hệ thống chính trị cộng sản Trung Quốc thật bại hoại. Nhiều quan chức trong làng là các băng nhóm, những kẻ đã mua chức tước bằng tiền.”

Tôi bắt đầu nói với ông chân tướng Pháp Luân Công và tại sao ông ấy nên thoái ĐCSTQ. Ông hiểu ra và quyết định thoái ĐCSTQ. Ông cũng bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Sau một thời gian, sức khỏe ông ấy đã được cải thiện và ông không còn cần tiêm insulin.

Như Sư phụ giảng trong “Pháp Chính càn khôn,” Hồng Ngâm II:

“Từ bi năng dung thiên địa xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân.”

Tạm dịch:
“Từ bi chảy tan thiên địa xuân
Chính niệm khả cứu người thế gian.”

Một quan chức làm việc cho chính quyền thành phố đến bệnh viện. Sau khi tôi giảng chân tướng cho ông ấy, ông đã thoái ĐCSTQ. Bất cứ khi nào ông ấy đến bệnh viện của chúng tôi, ông ấy đều nói to với tôi: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo. Kangping (tên giả mà tôi đưa cho ông ấy để thoái ĐCSTQ) đây.” Một số bệnh nhân sẽ chắp tay và cúi chào tôi. Tôi biết họ đang thể hiện lòng biết ơn đến Sư phụ và Đại Pháp vì đã cứu họ.

Dùng chính niệm để vượt qua nghiệp bệnh

Vào khoảng 3:30 sáng ngày 17 tháng 10 năm 2012, tôi đột nhiên tỉnh giấc. Tôi ra nhiều mồ hôi và tim đập nhanh. Tôi cảm thấy buồn nôn và muốn dậy đi vào nhà tắm. Niệm đầu đầu tiên của tôi là đây là giả tướng do cựu thế lực gây ra.

Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và phủ nhận an bài của cựu thế lực từ trong ý nghĩ. Tôi bắt đầu ngồi đả tọa. Sau khi tôi luyện trong 45 phút, triệu chứng buồn nôn tiêu chảy và ra mồ hôi biến mất nhưng tim tôi vẫn đập nhanh, và tôi không thể luyện bốn bài công pháp đầu tiên.

Vì vậy tôi ngồi song bàn (hai chân vắt chéo lên nhau) với tay ở thế kết ấn và bắt đầu hướng nội.

Tôi nhìn thấy nhiều chấp trước người thường của mình: tâm hiển thị, tật đố, tranh đấu và nghĩ là mình tốt hơn những người khác. Tôi chỉ giữ một niệm đầu: tất cả những chấp trước này không phải là của tôi. Tôi không muốn chúng. Tôi bắt đầu phát chính niệm. Ban đầu, tôi tự nhủ: “Tôi là đệ tử của Sư phụ. Tôi chỉ theo an bài của Sư phụ. Tôi không đồng ý, cũng như không tuân theo một sự an bài nào khác (của cựu thế lực).” Sau đó tôi bắt đầu loại bỏ các chấp trước và quan niệm người thường. Điều này kéo dài trong hai tiếng đến tận 6 giờ sáng, khi tất cả triệu chứng nghiệp bệnh của tôi biến mất.

Trên đường đi làm, tôi nghĩ thêm về những gì đã xảy ra vào buổi sáng. Sau đó tôi nhớ rằng vào năm 1998, tôi đã về hưu với lý do mắc bệnh tim, mặc dù tôi không bị bệnh. Tôi nhận ra là lời nói dối của tôi khi đó đã sinh ra một vật chất trong một không gian khác.

Những gì tôi làm là không chân. Cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của tôi. Tôi phát chính niệm để thanh trừ vật chất xấu và phủ nhận an bài của cựu thế lực. Tôi nhanh chóng vượt qua khổ nạn này.

Trong giấc mơ đêm hôm đó, tôi bị lạc vào một nơi tối tăm bẩn thỉu. Tôi không biết nên đi đâu và bắt đầu chạy. Sau đó khẩu quyết phát chính niệm hiện lên trong đầu tôi. Tôi bắt đầu hô to khẩu quyết. Mỗi lần phát chính niệm, nó giống như tia chớp xuyên qua màn đêm.

Sau đó tôi gọi to “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Nơi đó trở nên sáng dần lên. Cuối cùng nó sáng như ban ngày, và tôi tỉnh giấc.

Tôi biết là Sư phụ một lần nữa đã cứu tôi khỏi địa ngục. Tôi muốn tạ ơn Sư phụ lần nữa. Sư phụ giảng trong “Sư đồ ân

“Sư đồ bất giảng tình
Phật ân hóa thiên địa
Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực.”

Tạm dịch:
“Sư đồ không kể ơn
Phật ân hóa thiên địa
Đệ tử chính niệm túc
Sư có lực hồi thiên.”

Tóm lại, tôi đã vượt qua khổ nạn này bằng chính niệm, tín Sư tín Pháp, và hướng nội. Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ. Sư phụ đã gánh chịu rất nhiều cho tôi trong không gian khác. Tôi muốn chia sẻ với mọi người đoạn trích sau trong “Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006]:”

“Người tu luyện giảng là chính niệm. [Khi] chính niệm rất mạnh mẽ, chư vị sẽ là không gì cản trở được, và điều gì cũng làm được. Vì chư vị là người tu luyện, chư vị là người đang trên đường trở thành Thần, chư vị là người không bị các nhân tố của người thường và Pháp Lý ở tầng thấp khống chế.”


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/12/26/女强人突破自己-化解恩怨多救人-284501.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/2/23/145570.html

Đăng ngày 19-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share