Bài viết của Tĩnh Tâm, học viên Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-12-2013] Chồng tôi bị mất việc trong một thời gian dài khi công ty anh đang làm việc bị đóng cửa. Cuối cùng anh quyết định rời khỏi Trung Quốc vào năm 1998 để làm một công việc chân tay cùng anh trai anh. Tôi ở lại Trung Quốc để nuôi con và chăm sóc mẹ anh, bà ở với chúng tôi.

Người chị dâu của anh trai anh kể với tôi vào tháng 10 năm 1998 rằng anh ấy đang có người khác rồi. Lúc đầu tôi phủ nhận vì anh ấy chẳng có đồng xu nào. Ai có thể theo người đàn ông không có tiền chứ? Tôi bác bỏ nó như một tin đồn vô văn cứ.

Nhưng chồng tôi đã khẳng định việc này khi anh về thăm nhà vào cuối năm 1998.

Anh nói với tôi: “Cô ấy là một người chủ rất giàu có. Cô điều hành một doanh nghiệp ở nước ngoài, còn chồng cô thì điều hành nhà máy ở Trung Quốc. Ông ta cũng có tình nhân ở Trung Quốc, và không quan tâm gì đến cô ấy, nên cô muốn tìm một người đàn ông quan tâm đến cô”.

Chồng tôi là một người đàn ông biết quan tâm và chăm sóc người khác, có thể là lý do vì sao cô ta thích anh. Khi chồng tôi sống với người anh trai, anh rể tôi vẫn để mắt đến anh. Nhưng khi chồng tôi tìm được một việc khác thì anh dọn ra ngoài ở. Người phụ nữ ấy liền bắt đầu tiếp cận chồng tôi, ngày ngày rủ anh đi uống, nấu cháo cho anh ăn và chăm sóc khi anh ốm. Họ đã yêu nhau.

Tình cảm giữa tôi và chồng tôi vẫn luôn tốt đẹp, từ trước đến giờ chưa bao giờ cãi nhau. Nhưng lần này tôi cảm thấy hết sức tức giận khi chồng mình kể về tình cảm của anh. Tôi bắt đầu gây sự với anh. Anh ấy không chịu nổi việc này và đổ bệnh. Tôi vẫn ở bên cạnh và chăm sóc anh, tuy nhiên, tôi vẫn không ngừng khiển trách anh ấy về sự phản bội ấy.

Anh nói: “Anh vẫn sẽ gửi tiền cho em. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn với em cả”.

Ý anh là anh vẫn sẽ gặp người phụ nữ kia.

Nhận ra chấp trước vào tình cảm của mình

Tôi bắt đầu nhớ lại những hy sinh của mình trong bao nhiêu năm. Chồng tôi đến từ một gia đình nghèo đông con, và mẹ anh là một người phụ nữ khó tính. Gia đình anh chỉ quan tâm đến tiền. Tất cả anh chị em của anh đều có thu nhập tốt, nhưng không ai sống với mẹ anh cả. Chồng tôi và tôi không có tiền, nhưng chúng tôi lại đưa bà về ở và chăm sóc bà. Tuy vậy, mẹ anh không bao giờ thấy biết ơn với những gì chúng tôi đã làm cho bà. Tôi đã chịu đựng rất nhiều. Sau khi tôi nghe những gì anh nói, tôi chỉ muốn đánh cho anh ấy một trận.

Tôi biết rõ trong tâm đây là một quan. Đó là một cơ hội để tu luyện. Nhưng tôi đã không hướng nội bởi vì anh là người đã phản bội tôi. Chúng tôi lấy nhau đã nhiều năm và sống hạnh phúc. Khi tôi không khỏe, anh sẽ chăm sóc tôi, và điều này đã bù đắp hết cho những thứ khác. Là con út trong gia đình, anh không có tiếng nói, và các anh các chị của anh quyết định mọi việc trong nhà. Do vị trí của anh trong gia đình như vậy, nên tôi cũng không có tiếng nói trong nhà anh. Tôi đã chịu đựng điều này bởi vì chồng tôi yêu thương tôi và rất tốt với tôi. Anh biết tôi đã phải chịu đựng và thật sự rất trân trọng sự hy sinh của tôi.

Nhưng chuyện này đã thay đổi mọi thứ và anh không còn là người đàn ông mà tôi đã kết hôn. Tôi không thể chịu được những lời anh ấy nói.

Tôi đã không gây sự nhiều với anh ấy, nhưng lại ấp ủ sự tức giận bên trong. Tôi đã ôm giữ cái tình và hoàn toàn quên mất việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình.

Sư phụ đã giảng:

“Đây đều là [khó] nạn của bản thân chư vị; nhưng chúng tôi lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị; đều có thể để chư vị vượt qua được. Chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì có thể vượt qua; chỉ e bản thân chư vị không muốn vượt qua; muốn vượt qua thì vượt qua được.” (Chuyển hóa nghiệp lực, trong Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân).

Sư phụ đã giảng:

“Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được. Bất kể sự việc gì cũng có quan hệ nhân duyên; vì sao người ta có thể làm người? Chính là vì người ta có ‘tình’; người ta vì cái ‘tình’ này mà sống”. (Đề cao tâm tính, trong Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân).

Tôi nhận định có lẽ mình đang chịu nghiệp lực từ việc làm sai trái trong tiền kiếp nên tôi phải trả và chịu đựng bất hạnh trước sự phản bội của anh. Tôi biết tôi phải tu luyện, nhưng làm sao tôi có thể tu luyện bản thân khi tôi bị cảm xúc khống chế? Pháp Luân Đại Pháp dạy chúng ta xả bỏ tình, nhưng làm sao tôi làm được khi tôi quên mất những điều Sư phụ giảng khi đối diện với mâu thuẫn? Xã hội người thường đã thấm đẫm tình yêu và sự phản bội rồi. Nếu bị hãm trong đó, vĩnh viễn tôi sẽ không thể đề cao, không thể nhảy ra khỏi đó. Tôi quyết tâm rằng mình phải nghe lời Sư phụ, xả bỏ tình và đề cao tầng thứ tu luyện.

Xả bỏ oán giận và đắng cay

Tôi đã một mình chăm sóc mẹ chồng 90 tuổi. Tôi sống trong một căn nhà bị dột vào mùa mưa. Tôi vừa kinh doanh trong ngày vừa phải làm hàng tá việc nhà vào buổi tối. Chồng tôi thì đang sống ở phía kia địa cầu và có mối tình với người phụ nữ khác. Lòng tôi tràn đầy sự oán giận và đắng cay. Tôi thấy mình là người khổ và bất hạnh nhất trên đời. Tôi có một người chồng không một đồng xu dính túi, và còn phản bội mình. Lòng tôi tràn ngập tâm tranh đấu, tâm oán hận và cả tâm sắc dục, thật sự vô cùng đau khổ.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại bởi vì tôi biết tôi không thể tiếp tục như thế này mãi được. Tôi cần học những bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi dặn bản thân mình phải tinh tấn, nên cố gắng lấp đầy đầu óc bằng những bài giảng của Đại Pháp để không phải nghĩ về sự thiếu chung thủy của chồng.

Sư phụ đã giảng rằng:

“Nợ thì phải hoàn trả” (Bài giảng thứ ba trong Chuyển Pháp Luân)

Có lẽ tôi đã phản bội chồng tôi ở tiền kiếp. Nếu thực sự là vậy thì anh ấy có lẽ đã rất tức giận tôi. Tôi cần phải hoàn trả nỗi đau mà tôi gây ra cho anh ấy. Tôi quyết định dừng việc tức giận anh và học cách nhẫn chịu.

Trong khi hướng nội, tôi nhận ra tôi chưa hề xả bỏ chấp trước sắc dục. Thực tế là tôi chưa hề ngừng việc gần gũi chồng. Tôi còn muốn gần gũi hơn nữa trong những năm qua. Làm sao tôi có thể tu luyện bản thân khi tôi chưa hề cố gắng loại bỏ chấp trước vào sắc dục?

Tôi bắt đầu chú ý hơn đến chồng tôi và ngừng việc quở trách anh ấy. Đồng thời, tôi cố gắng loại bỏ tình cũng như chấp trước sắc dục, oán hận, và tâm tật đố. Tôi nhận thấy dục vọng của mình đã dần dần giảm bớt sau một thời gian.

Tôi nghĩ rằng tôi đã loại bỏ đi những cảm xúc mà đã gây ra rắc rối cho mình. Tuy nhiên, khi chồng tôi quay lại Trung Quốc lần thứ hai, chấp trước của tôi lại nhanh chóng lộ ra bề mặt.

Anh về nhà vì có đám tang của dì. Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc của mình vì anh đang rất buồn. Lần này anh bắt đầu gây chuyện.

Ngay sau đám tang dì, chúng tôi quyết định chuyển lên lầu trên vào ngày lễ 1 tháng 5. Chúng tôi chuyển vào phút cuối nên chỉ có hai người tới giúp chúng tôi, một đồng tu và anh rể tôi.

Chồng tôi bắt đầu nổi cơn tam bành. Anh phàn nàn gia đình tôi không quan tâm đến chúng tôi và tôi chẳng có bạn bè gì.

Trước đây mối quan hệ giữa anh và gia đình tôi rất tốt. Cha mẹ tôi cũng rất quý anh. Chồng tôi hòa đồng với tất cả mọi người. Nhưng sau khi có mối quan hệ khác anh rất ít khi gặp cha mẹ tôi.

Khi tôi nói lại vài câu, anh bắt đầu la mắng tôi. Anh đã từng là một người đàn ông rộng lượng và kiên nhẫn. Tôi bật khóc, nhưng chỉ khiến anh la mắng tôi lớn hơn. Anh giận dữ bỏ đi và để tôi lại trong nước mắt. Tôi chưa từng thấy chồng mình như thế. Trước đây anh chưa bao giờ bỏ tôi khóc một mình như vậy. Cuối cùng anh quay lại và nói: “Đừng khóc nữa. Phải đi thăm mẹ em rồi”.

“Em không đi”, tôi gắt gỏng.

“Đến lúc phải đi rồi. Chúng ta phải đi thăm mẹ bây giờ. Anh rất bận. Việc này anh phải làm hôm nay”, anh nói một cách lạnh lùng.

Tôi rất kinh ngạc. Tôi nghĩ: “Đây có phải là chồng tôi không? Đây có phải là người chồng ấm áp và tình cảm của tôi không? Đây có phải là người mà vì người đó tôi đã hy sinh tất cả không? Rõ ràng là anh không quan tâm đến tôi nữa. Tại sao tôi vẫn yêu anh dù anh không yêu tôi nữa? Tại sao tôi không quay sang tu luyện chứ? Tại sao tôi không ly dị anh và cắt đứt hoàn toàn những chấp trước tình cảm với anh? Nhưng cứ như vậy liệu tôi có thể tu hay không? Nếu tôi chạy trốn vấn đề của mình, đó đâu phải là tu luyện”. Tôi rất thất vọng về bản thân mình. Tất cả những gì tôi muốn là để có cuộc sống và hôn nhân người thường.

Những ngày sau đó, tôi đã chú ý tu bản thân, kiên quyết xả bỏ cái tình của nam nữ. Tình này không phải là tôi, tôi không muốn nó, tôi phải tu luyện để cùng Sư phụ quay trở về. Tôi dần dần coi nhẹ chấp trước vào cảm tình với chồng, tôi giữ thái độ bình tĩnh cho đến khi anh đi.

Chấp trước vào tình, tâm tật đố, tâm sắc dục và tâm oán giận lộ ra bề mặt

Suốt năm sau đó, tôi tập trung loại bỏ chấp trước vào tình, tâm tật đố và tâm sắc dục. Tôi bớt chấp trước vào những cảm tình mà mình có với chồng. Tôi nghĩ mình đã loại bỏ những chấp trước vào cảm xúc với chồng mình một cách triệt để.

Tôi đã nghĩ như vậy cho đến lúc anh về nhà vào dịp Tết 2013.

Người phụ nữ kia bắt đầu gọi điện cho anh vào số máy bàn của chúng tôi. Cô ta gọi anh vào buổi sáng và anh nói chuyện riêng tư với cô ấy trong phòng khác. Khi họ nói chuyện xong, anh tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Điều này thật phản cảm.

Một buổi sáng nọ, người phụ nữ ấy gọi điện và khi họ đang nói chuyện với nhau, mẹ anh trở nên tức giận. Bà bắt đầu than phiền về việc anh ở trong nhà bếp và tôi cũng thấy giận. Tôi quyết định đuổi anh ra khỏi nhà. Nhưng anh bắt đầu la mắng tôi như thể tôi đã làm gì sai.

Trong lúc cãi vã, tôi hỏi chính mình: “Tại sao tôi không chịu được việc này? Không lẽ tức giận là cách duy nhất mà tôi có thể làm à?”

Sư phụ giảng rằng:

“Nhẫn là chìa khóa của đề cao tâm tính”. (Thế nào là Nhẫn? trong Tinh tấn yếu chỉ).

Tôi hỏi bản thân: “Tôi có muốn đề cao tâm tính không? Tôi có muốn tu luyện không? Việc này tôi có thể vượt qua không?” Tôi quyết tâm phải nhẫn. Dù chuyện gì xảy ra tiếp theo đi nữa, tôi cũng dặn bản thân mình không được mất bình tĩnh.

Sau đó, anh bắt đầu nói chuyện với người phụ nữ kia trên điện thoại ngay trước mặt tôi. Anh ấy không còn cố gắng giấu những cú điện thoại nữa.

Tôi đã chịu đựng.

Việc đề cao tâm tính đã thay đổi mọi thứ

Tôi đã nắm vững cơ hội ấy để đề cao tâm tính của mình. Tôi đã không cho phép mình lấy bất kỳ lý do nào để buông lơi tu luyện. Một ngày kia, tôi cảm thấy một dòng năng lượng chảy khắp cơ thể từ trên đỉnh đầu xuống. Tôi cảm thấy mình nhẹ nhàng và to lớn hơn trong khi chồng tôi trở nên nhỏ hơn. Cuối cùng, tôi cảm thấy mình đang tiến đến một tầng mà chồng tôi không thể chạm tới tôi được nữa.

Tôi cảm thấy rất yên tĩnh, thanh bình, khoan dung và từ bi. Tôi không còn giận chồng nữa, mà còn thấy tội nghiệp cho anh, và tôi cảm thấy mình từ bi với anh. Tôi rơi nước mắt cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi và cứu độ của Ngài. Tôi nghĩ: “Cuối cùng thì tôi đã thành công và vượt qua quan khảo nghiệm này”.

Sư phụ đã cho tôi rất nhiều cơ hội để vượt qua khảo nghiệm này. Tôi thấy tiếc vì mình đã để nó diễn ra quá lâu.

Chồng tôi và tôi đã trở thành bạn và chúng tôi bắt đầu hòa hợp hơn. Anh đã tâm sự và kể cho tôi rất nhiều chuyện, kể cả chuyện tình kia của anh. Tôi nói với anh làm thế nào để phân biệt đúng sai. Anh đã nghe lời tôi như trước đây. Tôi giải thích cho anh hiểu tại sao đàn ông và phụ nữ không nên có mối quan hệ bất chính và tại sao đó là tội. Tôi cũng kể cho anh những câu chuyện về văn hóa Trung Quốc truyền thống. Anh chăm chú lắng nghe tôi nói.

Anh nói với tôi rằng người phụ nữ kia có sức khỏe kém và bị nhiều bệnh tật. Tôi nói anh hãy khuyên cô ấy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân Thiện Nhẫn hảo”, đó là những nguyên lý chính của Pháp Luân Công. Tôi bảo anh hãy đưa cho cô ấy tấm bùa Pháp Luân Công. Anh đã cảm ơn tôi.

Vài ngày sau đó chúng tôi đi đến Đại Liên để thăm con trai. Chồng tôi đã lại bị sốt rét khi chúng tôi đang ở đó nhưng anh không có thuốc. Bị sốt rét mà không có thuốc thì sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Tôi nói anh hãy liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân Thiện Nhẫn hảo”. Anh đã hồi phục trong tối hôm đó.

Chồng tôi đã rất vui: “Anh khỏe rồi. Anh đã niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’. Anh cảm giác được những gì diễn ra trong cơ thể và anh đã hồi phục! Anh nói thật đó”. Anh rất vui và kể cho cả gia đình nghe khi chúng tôi trở về nhà. Sau đó, cả gia đình anh đã tin vào uy lực của Đại Pháp. Mẹ anh đã bắt đầu tu luyện và vẫn tiếp tục cho đến ngày hôm nay. Chồng tôi đã trở nên ủng hộ Pháp Luân Công và luôn bảo mọi người niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Không lâu sau khi tất cả những điều này xảy ra thì chồng tôi đã chia tay người phụ nữ kia. Anh cũng tìm được một công việc tốt với thu nhập rất khá. Công ty anh làm thường chỉ tuyển công nhân trẻ khoảng trên 20 tuổi. Họ hiếm khi tuyển ai ở độ tuổi chồng tôi. Khi tôi nghe tin, tôi nói anh đã được phúc báo bởi vì anh tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Anh đồng tình và nói sẽ tu luyện tinh tấn.

Khi tôi đề cao tâm tính, Sư phụ đã có thể xóa tan tất cả mâu thuẫn giữa tôi và chồng tôi. Sư phụ đã hóa giải mọi thứ. Cách duy nhất để trả ơn Sư phụ chính là tôi phải tu luyện bản thân thật tốt.

Thể ngộ của tôi còn giới hạn ở tầng thứ tu luyện của mình. Xin hãy chỉ ra những gì chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/12/24/在魔难中修去情-升华自己-284413.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/1/26/144596.html

Đăng ngày 06-02-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share