Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Tứ Xuyên
[MINH HUỆ 31-12-2013] Địa phương chúng tôi có một đệ tử Đại Pháp đã hơn 70 tuổi. Kể từ khi tu Đại Pháp năm 1996, bà rất kiên định, tinh tấn, làm ba việc rất tốt, gia đình bà không chỉ là điểm tài liệu mà còn là điểm học Pháp. Chồng bà, các con, con dâu con rể, cháu trai cháu gái đều thừa nhận Đại Pháp là tốt, đều ủng hộ bà tu Đại Pháp.
Nhưng gần đây cháu trai của bà tốt nghiệp đại học xong, khi đi tìm việc thì bị thẩm tra chính trị. Đơn vị tuyển dụng (một công ty nhà nước làm ăn rất tốt) tìm trên máy tính phát hiện rằng bà của họ tu Đại Pháp, nên đã yêu cầu cung cấp xác nhận của công an địa phương rằng bà đã ngừng tu Đại Pháp, nếu không sẽ không tuyển dụng. Công an địa phương liền ép bà viết giấy cam đoan không tu Đại Pháp. Bà đã không viết, công an địa phương liền ép con trai con gái, con dâu và cả nhà đều ép bà phải viết giấy cam đoan. Bà không viết, con dâu bà liền khóc lóc nói: “Mẹ không thiện chút nào, tự tư tự lợi, mẹ không muốn mình muốn sống lâu thêm vài năm sao? Ngay cả sự nghiệp của cháu mẹ cũng không quan tâm!” Thậm chí con dâu bà còn nói một số lời bất kính đối với Sư phụ và Đại Pháp.
Vì sự nghiệp của cháu trai, vì để người nhà không hiểu sai về Đại Pháp, bà đã trái với lòng mình mà viết giấy cam đoan. Sau đó người nhà lại ép bà phải bỏ điểm học Pháp, điểm tài liệu, khi đồng tu đến nhà bà thì người nhà đều nhìn với ánh mắt tức giận, khi bà ra ngoài, con dâu liền đi theo, bà rất thống khổ.
Bản thân tôi cũng gặp phải ma nạn tương tự. Con trai tôi (đã đọc Chuyển Pháp Luân, đồng ý rằng Đại Pháp là tốt) làm việc tại một thành phố lớn. Gần đây đơn vị muốn đề bạt nó lên chức, cũng là khi thẩm tra chính trị thì tra ra trong máy tính là tôi tu Đại Pháp, hơn nữa đã từng bị bắt, nên không đề bạt nữa. Con tôi không chịu được áp lực, liền chuyển công tác, đồng thời lại nổi giận với tôi, nói rằng tôi làm việc mà không nghĩ đến nó, không yêu thương nó. Pháp Luân Công là tốt thì mẹ luyện ở nhà, đừng bước ra ngoài (giảng chân tướng). Nó muốn rằng giữa nó và Pháp Luân Công thì tôi chỉ được chọn một, nếu không, nó sẽ không về nhà nữa, đừng liên hệ với nó nữa. Em trai em gái đều chỉ trích tôi. Em gái tôi (đã từng tu Đại Pháp, vì sợ chịu khổ, sợ bị bức hại, chỉ khi có bệnh thì mới đọc Chuyển Pháp Luân) thậm chí còn nói bởi vì tôi phát tài liệu chân tướng Đại Pháp rồi bị bắt và liên lụy đến con trai, nên mới gây ra việc người thân và bạn bè bài xích Đại Pháp, chính tôi đang phá hoại Pháp. Tôi cực kỳ khó chịu, khóc một lúc lâu, cảm thấy tu luyện thật khó.
Khóc cũng không có tác dụng gì. Tôi biết chỉ có học Pháp nhiều, hướng nội tìm, mới có thể qua được quan này.
Sư phụ giảng:
“Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn.” (Chuyển Pháp Luân)
Đúng rồi, cái tình đối với con trai của tôi nặng quá. Trước khi tu Đại Pháp, thì ngoài công việc, thì toàn bộ tâm tư, tinh lực của tôi đều đặt vào nó, thật là vì nó mà sống. Khi tôi tu Đại Pháp, ẩn giấu bên trong cũng có suy nghĩ: “Mình tu Đại Pháp, con trai cũng được hưởng lợi”, hơn nữa sau khi tôi tu Đại Pháp, con trai tôi xác thực là đã được hưởng lợi: thành tích học tập tiến bộ không ngừng, được nhận vào một trường Đại học danh tiếng một cách thuận lợi, tìm được công việc ở một thành phố lớn một cách thuận lợi, 26 tuổi đã là tổng thanh tra. Tu luyện là nghiêm túc. Nếu người muốn tu luyện thành thần, thì nhất định phải “Tu đắc chấp trước vô nhất lậu” (Mê trung tu, Hồng Ngâm)
Chính Pháp của Sư phụ đã đến vĩ thanh cuối cùng, Sư phụ đang vì chúng ta, vì chúng sinh mà chịu đựng nạn to lớn; các đồng tu không ngại an nguy của bản thân để cứu người, thậm chí phó xuất cả sinh mệnh trân quý của mình, thế mà tôi lại vì tình mà khóc than. Nếu tôi tu không thành, thì con trai tôi, người thân của tôi, chúng sinh trong thế giới của tôi sẽ phải đối mặt với thảm cảnh như thế nào? Nếu tôi tu không thành, thì làm sao xứng đáng với sự khổ độ của Sư phụ? Sư phụ giảng: “Làm người tu luyện chân chính có quyết tâm, họ có thể Nhẫn được vững chắc; với các chủng lợi ích trước mắt họ có thể vứt bỏ các tâm chấp trước, có thể coi chúng rất nhẹ, chỉ [những ai] có thể làm được như thế thì mới thấy không khó. Người nào mà nói là khó, thì chính là vì họ không vứt bỏ được những thứ ấy. Bản thân công pháp tu luyện không hề khó, bản thân việc đề cao tầng cũng không khó gì hết, mà chính là tâm con người không vứt xuống được, nên họ mới nói là khó.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã nói trước ảnh của Sư phụ rằng: “Con nhất định sẽ vứt bỏ cái tình của con người, tu bỏ đi tất cả tâm chấp trước, thiện đãi thân nhân của mình, thiện đãi chúng sinh, lý trí, từ bi cứu họ. Xin Sư phụ yên tâm. Lúc đó, tôi cảm thấy thân tâm nhẹ nhàng, dường như vứt bỏ đi được một gánh nặng lớn.”
Cái tình đối với con cháu là chấp trước lớn nhất của những đệ tử Đại Pháp lớn tuổi. Cựu thế lực sẽ nắm chắc chấp trước này mà tạo ra ma nạn, khi chúng ta hạ quyết tâm vứt bỏ cái tình này, để tất cả cho Sư phụ an bài, thì cựu thế lực sẽ hết cách. Mấy ngày trước con tôi gọi điện cho bố nó nói rằng nó đã tìm được công việc tốt hơn.
Việc tà ác lợi dụng máy tính và mạng Internet để bức hại đệ tử Đại Pháp và người nhà của đệ tử Đại Pháp là rất phổ biến, vì vậy tôi kiến nghị rằng khi các đệ tử Đại Pháp khi phát chính niệm thì thêm một niệm: Loại bỏ tất cả các thông tin về đệ tử Đại Pháp trong máy tính của tà ác, không cho tà ác lợi dụng máy tính và mạng Internet để bức hại đệ tử Đại Pháp và gia đình đệ tử Đại Pháp.
Tầng thứ có hạn, có chỗ nào không phù hợp với Pháp, xin đồng tu chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/12/31/修去情-修出慈悲-284863.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/1/31/144823.html
Đăng ngày 06-02-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.