Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-08-2013] Tôi là một học viên lớn tuổi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 02 năm 1998 cùng chồng. Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể tôi khi tôi bắt đầu luyện các bài công pháp, và tôi có thể cảm thấy Pháp Luân quay nhanh tại một số bộ phận trên cơ thể mình. Ngay sau khi chúng tôi bắt đầu tu luyện, các đồng tu đã khuyến khích chúng tôi thiết lập một điểm học Pháp và luyện công gần nhà. Chồng tôi và tôi bắt đầu trở thành điều phối viên. Hàng sáng, chúng tôi mang đài tới trước nhà hát để bật nhạc các bài công pháp, và mọi người sẽ đến tham gia cùng. Lúc đầu chỗ chúng tôi chỉ có khoảng 30 người, nhưng chẳng bao lâu đã lên đến 130 người. Sau đó thì cuộc bức hại bắt đầu.

Phản bức hại

Vào tháng 07 năm 1999, tôi và chồng đã trở thành đối tượng bị tập trung bức hại trong khu vực. Các nhân viên từ sở cảnh sát, công an địa phương, phòng 610, cảnh sát hình sự, và trị an đã tới nhà chúng tôi. Hết lượt này tới lượt khác, họ cố ép buộc chúng tôi giao nộp các sách và tài liệu Đại Pháp, đồng thời thuyết phục chúng tôi từ bỏ đức tin của mình.

Trưởng phòng trị an địa phương và bí thư Đảng đã tới nhà tôi vào một ngày tháng 01 năm 2001. Vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn vừa được dàn dựng vài tuần trước đó, và các viên chức huyện ủy muốn tổ chức một buổi hội thảo về việc “phơi bày và tố cáo Pháp Luân Công”. Họ muốn chúng tôi hợp tác và phát biểu. Tôi đã không trả lời, mà chỉ giảng chân tướng cho họ. Họ đã tới nhà chúng tôi 03 ngày liên tiếp, và mỗi lần tôi đều giảng chân tướng cho họ. Cuối cùng, bí thư Đảng nói, “Chúng tôi chẳng thể lay chuyển ông bà, còn ông bà lại đang chuyển hóa chúng tôi.”

Vào ngày hội thảo, lực lượng cảnh sát xuất hiện và buộc các học viên tới hội trường huyện. Có hơn 40 học viên bị đưa tới đó. Chủ tịch ủy ban chính trị và pháp luật đã chủ trì buổi hội thảo. Họ cũng tổ chức cho hơn 40 người khác tham gia. Những người này tới từ các phòng ban khác nhau, như công an, Phòng 610, các nhóm tôn giáo. Bầu không khí ở đó thật căng thẳng và đáng sợ. Trong suốt buổi hội thảo, họ vu khống và phỉ báng Đại Pháp. Càng nghe, tôi càng lo lắng và nghĩ, “Cứ thế này thì không được, mình phải nói gì đó”. Đúng lúc đó, trưởng Phòng 610 địa phương tới chỗ tôi và nói, “Bà cũng có thể nói vài lời”. Tôi đã nói, “Tôi phải nói sự thật”.

Ngay khi một người vừa kết thúc, tôi lập tức đứng lên và nói: “Hãy để tôi nói vài điều. Thứ nhất là, vụ tự thiêu tại quảng trường Thiên An Môn là giả vì các học viên Pháp Luân Công sẽ không tự tử. Thứ hai là, chúng tôi không chống lại xã hội hay Đảng. Sư phụ chúng tôi chỉ dạy chúng tôi tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn nhằm trở thành người tốt.” Lúc đó, chủ tịch ủy ban chính trị và pháp luật đập bàn, chỉ vào tờ báo và quát lên, “Ở đây viết rõ là các người chống lại Đảng!” Tôi nói, “Tại sao các ông lại muốn buộc chúng tôi chống lại Đảng?” Mọi người trong phòng hội nghị bắt đầu cười, và người chủ tịch không cho phép tôi nói bất cứ điều gì nữa.

Vào ngày 19 tháng 01 năm 2001, hơn 20 người đã xông vào nhà tôi. Dẫn đầu là trưởng và phó phòng công an huyện. Ngoài ra còn có trưởng Phòng 610 địa phương, cảnh sát địa phương và người từ các tổ chức địa phương khác. Họ lục soát tất cả đồ đạc và tịch thu rất nhiều sách và tài liệu Đại Pháp của chúng tôi. Tôi và chồng bị bắt và đưa tới sở cảnh sát. Chúng tôi bị thẩm vấn suốt đêm. Khi họ không thể có được thông tin họ muốn, họ đưa chúng tôi tới trung tâm giam giữ của huyện. Trong khi ở đó, tôi luyện các bài công Pháp, nhẩm Pháp và giảng chân tướng cho các lính gác. Tôi từ chối viết cam kết từ bỏ niềm tin, từ chối tuân theo các quy định của trung tâm giam giữ và không hợp tác với các lính gác.

Tôi bị giam giữ trong hơn tám tháng, bị đe dọa đưa ra xét xử và kết án ba năm tù giam. Sư phụ đã thấy được niềm tin vững chắc nơi tôi khi tôi không lay động trước những đe dọa của lính gác. Tôi đã sớm được thả ra.

Vào chiều ngày 13 tháng 5 năm 2002, tôi lại bị bắt giữ một lần nữa, bởi vì ai đó đã báo cáo với chính quyền việc tôi phát tài liệu giảng chân tướng. Trên thực tế, tôi đã nhận ra nguyên nhân chủ yếu mà tôi bị bắt. Đó là vì tôi phát triển tâm hiển thị, hoan hỉ và tự mãn. Những chấp trước đó đã tạo ra kẽ hở trong tu luyện của tôi. Trong khi bị giam giữ, tôi duy trì chính niệm và sau hơn 80 ngày, với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã được thả và trở về nhà.

Coi trọng phát chính niệm

Con gái người hàng xóm của tôi là một học viên, và cô ấy làm việc ở nơi khác. Khi cô ấy quay lại vào mùa hè năm 2006, cô mang theo rất nhiều tài liệu giảng chân tướng, và cho tôi một phần số tài liệu đó. Phần còn lại được phân phát trên con phố của chúng tôi tối hôm đó. Vào sáng hôm sau, con trai tôi đến và nói, “Nhiều tài liệu giảng chân tướng đã xuất hiện tại phố nhà mình, ai đó đã báo cho Phòng 610. Cảnh sát huyện muốn thành lập một tổ điều tra về vấn đề này. Mẹ hãy chú ý an toàn”.

Chúng tôi nhanh chóng thông báo cho con gái người hàng xóm và bảo cô nhanh chóng rời đi. Cùng lúc đó, chúng tôi đóng gói sách và tài liệu Đại Pháp tại nhà và bắt đầu phát chính niệm, “Tiêu diệt hết thảy các nhân tố cựu thế lực, hắc thủ lạn quỷ, và các nhân tố tà ác từ không gian khác đang bức hại các học viên Đại Pháp. Giải thể hoàn toàn các nhân tố cựu thế lực đang kiểm soát tổ điều tra của ĐCSTQ. Xin Sư phụ bảo hộ các học viên và gia trì chính niệm cho chúng con.” Chúng tôi phát chính niệm tới trưa, ăn một ít đồ ăn đơn giản và tiếp tục phát chính niệm.

Cứ như vậy, chúng tôi đã phát chính niệm hàng giờ trong suốt hai ngày. Khi chúng tôi cảm thấy không có động tĩnh gì từ cảnh sát, chúng tôi ra ngoài hỏi han tình hình và được biết tổ điều tra đã rời đi. Chúng tôi nghe nói họ ở lại trong hai ngày, nhưng không có tiến triển gì. Thay vào đó, họ đưa người chỉ điểm đi thẩm vấn, yêu cầu người này cho biết có nhìn thấy ai phân phát tài liệu hay không. Người này đã không nhìn thấy ai phân phát tài liệu. Nhưng tổ điều tra cho rằng anh ta nói dối và một mực đưa anh ta về sở cảnh sát làm việc. Cuối cùng anh ta chỉ được thả sau khi nhờ người quen can thiệp.

Sự việc này đã cho thấy sức mạnh của chính niệm và nâng cao niềm tin của chúng tôi vào Đại Pháp. Kể từ đó, tôi và chồng coi việc phát chính niệm là rất quan trọng. Sư phụ đã giảng:

“Để giảm thiểu những bức hại đối với Đại Pháp cũng như [đối với] đệ tử Đại Pháp, nên tôi mới yêu cầu các đệ tử phát chính niệm, thanh trừ những phá hoại mà chúng cố ý gây ra đối với Chính Pháp; qua đó cũng giảm thiểu những gì mà đệ tử Đại Pháp không đáng phải chịu khi bị bức hại, đồng thời cứu độ chúng sinh và viên mãn thế giới của các đệ tử Đại Pháp.” (Tác dụng của chính niệmTinh tấn yếu chỉ 2)

Phát chính niệm là một việc trọng yếu trong ba việc Sư phụ yêu cầu các đệ tử Đại Pháp làm. Tôi tin rằng phát chính niệm là một bản sự được Sư phụ truyền cấp cho đệ tử Đại Pháp để chúng ta bảo vệ bản thân và bảo vệ chân lý vũ trụ. Tôi rất để tâm vào việc này. Tôi kiên trì phát chính niệm, đảm bảo không bỏ lỡ thời gian phát chính niệm toàn cầu, và tham gia phát chính niệm tại các hoạt động Đại Pháp ở địa phương. Tôi chủ động phối hợp phát chính niệm giải cứu đồng tu và trước khi giảng chân tướng. Khi tôi làm các tài liệu giảng chân tướng, tâm tôi phải thật thuần tịnh và tôi phát chính niệm để thanh lọc trường không gian của bản thân. Khi chồng tôi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng, tôi ở nhà và phát chính niệm cho chồng. Khi chúng tôi gặp phải tình huống bất lợi, tôi biết tôi phải nỗ lực tăng cường phát chính niệm. Quả thật Sư phụ đã giảng:

“Người ngồi chỗ kia, không động tay không động chân, mà có thể làm những điều mà mọi người dùng hết cả tay lẫn chân cũng không làm được; có thể thấy được [Pháp] lý chân chính của các không gian vũ trụ; thấy chân tướng của vũ trụ; thấy những điều người thường không thấy.” (Chuyển Pháp Luân)

Cứu những người có tiền duyên

Dù ở trong hoàn cảnh nào và với ai, khi tôi giảng chân tướng, tôi luôn nói với họ tôi là học viên Đại Pháp. Tôi tin rằng khi nói chuyện trực diện với người khác, tôi có thể đưa ra quan điểm của mình một cách rõ ràng bằng cách sử dụng những phương pháp phù hợp với từng người. Tôi giảng chân tướng cho bất cứ ai tôi gặp. Ví dụ, tôi luôn giảng chân tướng cho những lãnh đạo Đảng hay các cán bộ mỗi khi họ truy lùng bức hại chúng tôi. Sau khi nghe tôi giảng chân tướng, ba người lãnh đạo đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới. Một vị lãnh đạo già 70 tuổi đã bị đầu độc bởi những lời tuyên truyền dối trá của đảng. Tôi và chồng đã phải lần lượt nói chuyện với ông về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, và giảng chân tướng cho ông ba lần trước khi ông thoái. Ông nói với chúng tôi, “Bởi vì các học viên như anh chị rất khác biệt so với người thường, tôi tin điều anh chị nói là đúng. Hãy giúp tôi thoái ĐCSTQ.”

Vào tháng 01 năm 2009, sau khi bàn bạc, một học viên địa phương đang sản xuất tài liệu giảng chân tướng đã giúp tôi mua một chiếc máy in và máy tính. Học viên này đã hướng dẫn tôi từng bước và chỉ cho tôi cách tự làm tài liệu. Khi tôi làm tài liệu, tôi cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của các học viên. Đôi khi, các học viên muốn tới những vùng nông thôn để phân phát tài liệu giảng chân tướng, tôi đã thức suốt đêm để sản xuất chúng. Mặc dù mệt, tâm của tôi rất hạnh phúc và thanh thản. Trợ Sư Chính Pháp là con đường tu luyện của chúng ta, phó xuất chính là vinh hạnh của bản thân mỗi người.

Tầm quan trọng của việc hướng nội

Trong nhiều năm, tôi đã ngoan cố bám víu vào tâm tranh đấu, tôi luôn nghĩ mình không thể kém ai, mình phải là số một.

Ví dụ, khi còn là học sinh trung học, chúng tôi phải đi bộ vài cây số từ làng tới trường. Có khoảng một chục học sinh từ làng tôi, chúng tôi bắt đầu tới trường từ lúc trời mới lờ mờ sáng, và về tới nhà khi mặt trời đã lặn. Giữa các làng là các thửa ruộng, và có một lối đi nhỏ ở đó. Để tiết kiệm thời gian, thay vì đi đường cái, chúng tôi chọn đi lối này. Ngô mọc đầy hai bên lối đi vì người nông dân muốn tận dụng tối đa không gian trồng trọt.

Cây ngô mọc rộng và cao, làm cho con đường rất hẹp, chỉ có một khoảng trống nhỏ ở giữa đám lá cây. Bởi vì lá cây vẫn còn đọng sương sớm, không có bạn nào muốn dẫn đầu đi trước. Tôi, một đứa con gái nhỏ bé và mảnh khảnh, đã tình nguyện đi trước và khi tôi chạy qua đám lá ngô, quần áo tôi ướt sũng. Nhưng như thế thì những giọt sương sớm không còn trên lá và những bạn đi sau sẽ không bị ướt. Khi tôi ra khỏi ruộng ngô, tôi bị ướt, lạnh và cảm thấy không thoải mái. Bởi vì không có quần áo để thay ở trường, tôi phải mặc quần áo ướt cho tới khi chúng khô đi. Điều này xảy ra hầu như hàng ngày, nhưng khi tôi được các bạn khác thán phục, tôi cảm thấy mình là giỏi nhất.

Cũng vì cá tính mạnh mẽ này, tôi đã phải chịu nhiều khổ nạn trong đời và đã hình thành rất nhiều chấp trước. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, những chấp trước này đã chia rẽ tôi với các đồng tu khi chúng tôi làm các hạng mục Đại Pháp, và chúng cũng can nhiễu tới việc tôi trợ Sư Chính Pháp. Tôi cho rằng làm các việc đã là tu luyện rồi, và trong suốt thời gian đó đã vô ý chứng thực bản thân. Ví dụ, sau khi tôi giúp một số người thoái ĐCSTQ, hoặc thực hiện một số công việc, thì ngay khi có cơ hội, tôi sẽ khoe với các đồng tu về những việc mình đã làm. Tôi cùng một học viên đã đồng ý thực hiện công việc Đại Pháp cùng nhau, nhưng sau đó người học viên này đã cố tình lảng tránh tôi và không thực hiện công việc. Tâm oán hận của tôi nổi lên. Quả thực như Sư phụ đã giảng:

“Bởi vì tâm tật đố biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ ở Trung Quốc, mạnh mẽ đến mức đã trở thành tự nhiên, bản thân không cảm giác thấy.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã không loại bỏ hoàn toàn tâm tật đố, thậm chí cả khi đã tu luyện hơn mười năm, và tôi vẫn còn nghĩ rằng trạng thái tu luyện của mình không tệ.

Vào năm 2009, những chấp trước này đã nổi lên trong cuộc sống hàng ngày của tôi. Chúng biểu hiện khi dạ dày của tôi bị khó chịu, nhưng tôi đã không thật sự để tâm. Vào thời điểm đó, tôi đã không suy nghĩ về tu luyện mà chỉ nghĩ rằng những khổ nạn đó chẳng đáng kể gì. Khi mùa đông tới, bụng của tôi bắt đầu đau nhiều hơn, và đôi khi cơn đau rất dữ dội. Tôi đau bụng hàng đêm, và không có được giấc ngủ ngon. Chồng tôi đã đi theo tôi hàng ngày và phát chính niệm cho tôi một thời gian dài vào buổi tối, chồng tôi cũng không được nghỉ ngơi. Hai chúng tôi thức cả đêm và chỉ ngủ 03, 04 tiếng đồng hồ vào buổi sáng. Các công việc Đại Pháp không bị ảnh hưởng, nhưng tôi trở nên gầy gò hốc hác. Chồng tôi cũng bị giảm cân nhiều.

Trong quá trình đau đớn đó, tôi đã phải hướng nội. Mặc dù có vẻ như tôi đã loại bỏ chấp trước hôm nay, chúng lại nổi lên vào ngày mai, và tôi không thể hoàn toàn tiêu diệt chúng. Tuy nhiên, tôi luôn giữ chính niệm, tín Sư tín Pháp và không bao giờ lay chuyển. Khi cảm thấy mệt mỏi, tôi sẽ ngâm các bài thơ của Sư phụ để tăng cường ý chí bản thân:

“Thiên tính hào khí hồng
Tiêu ma dã bất khứ”

Tạm dịch:

“Thiên tính khí phách hào
Thời gian không làm phai”
(Pháp chính nhất thiết – Hồng Ngâm II)

Sau đó, khi tôi trải qua đau đớn vào buổi đêm, tôi kiên trì nghe bài giảng của Sư phụ trong khi nằm trên sàn. Tôi học Pháp vào ban ngày và khi không thể cầm nổi sách, tôi sẽ để sách lên giường và quỳ xuống đọc, mặc dù rất đau nhưng mắt tôi vẫn không rời cuốn sách. Tôi kiên trì luyện các bài công pháp hàng ngày và đôi khi cơn đau làm tôi bật khóc. Chồng tôi chứng kiến việc tôi trải qua khổ nạn lớn và lặng lẽ phát chính niệm cho tôi. Các học viên khác cũng giúp đỡ tôi bằng việc phát chính niệm.

Các con tôi đến thăm mẹ nhiều lần, gắng thuyết phục tôi đi viện điều trị. Tôi nói, “Mẹ là học viên, Sư phụ đang trông nom cho mẹ. Chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”. Chúng thấy niềm tin kiên định của tôi và không thể nào lý giải được.

Vào một đêm tháng Hai năm 2010, khi bụng tôi đã liên tục bị đau trong hơn hai tháng, tôi đột nhiên thấy cơn đau trở nên dữ dội hơn. Tôi trằn trọc, rời giường, rồi lại quay lại giường. Cơn đau kéo dài tới sáng sớm. Sau đó tôi không thể cử động và cảm thấy cuộc đời mình sắp chấm dứt. Chồng tôi thấy tôi không thể chịu đựng nổi nữa và gọi con trai chúng tôi tới để nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán tôi bị thủng dạ dày. Tôi cần được phẫu thuật. Nhưng bác sĩ không thể đảm bảo cho ca phẫu thuật thành công và muốn các con tôi ký giấy cam kết trước khi đưa tôi vào phòng phẫu thuật.

Khi tôi nằm trên bàn phẫu thuật, tôi đã nói với Sư phụ, “Con đã không làm tốt, con đã để cựu thế lực dùi vào sơ hở. Điều đó đã gây tổn thất cho Đại Pháp, nhưng con không thừa nhận bức hại này. Con không sợ chết, nhưng con không thể chết đi như vậy bởi vì con vẫn chưa hoàn thành sứ mệnh của mình. Xin Sư phụ gia trì cho con. Con phải kiên trì tới cuối cùng”. Suy nghĩ của tôi lúc đó rất kiên định. Tôi cũng kiên quyết nói với các nhân tố cựu thế lực, “Sư phụ của tôi đang Chính Pháp vũ trụ. Những sinh mệnh bức hại tôi sẽ can nhiễu tới an bài của Sư phụ, sẽ phạm tội lớn nhất đối với vũ trụ, và sẽ bị hủy diệt.” Tôi đã giao sinh mệnh của bản thân cho Sư phụ. Ca phẫu thuật chỉ mất 40 phút và rất thành công. Tôi biết Sư phụ đã kéo tôi trở lại từ tay của cựu thế lực.

Các bác sĩ truyền dịch cho tôi trong một tuần và tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi đau thắt ngực và nôn ra chất lỏng màu xanh. Tôi nhận ra Sư phụ đang điểm hóa mình. Tôi yêu cầu y tá rút kim truyền dịch ra vì nó không cần thiết. Vì tôi kiên quyết tháo kim, vị trưởng khoa tới và nói với tôi rằng không thể rút kim truyền dịch vào lúc này, họ tin rằng tôi đang ở trong tình trạng nguy kịch. Tôi nói, “Tôi sẽ không gặp vấn đề nào hết. Việc truyền dịch làm tôi thấy không thoải mái. Hãy thử rút kim ra xem thế nào.” Bác sĩ thấy tôi kiên quyết và đã đồng ý thử. Sau khi kim được tháo ra, tôi tựa vào giường và thực hiện các bài công pháp. Tôi kiên trì luyện hàng ngày. Các bác sĩ hẳn đã rất ngạc nhiên trước việc một người phụ nữ lớn tuổi lại hồi phục mau như vậy hàng ngày.

Tôi sử dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho các bác sĩ. Tôi kể với họ rằng trước khi tôi đắc Pháp, tôi đã bị bệnh khắp toàn thân, và phải dựa vào thuốc cũng như người khác giúp đỡ trong sinh hoạt hàng ngày. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, thân thể tôi đã rất khỏe mạnh. Lần này do tôi đã không tu luyện tốt nên mới phải chịu khổ nạn.

Tôi nói với mọi người, “Pháp Luân Công không phải như các phương tiện truyền thông báo cáo. Đó toàn là những lời dối trá mà ĐCSTQ bịa đặt nhằm lừa dối người dân”. Sau vài ngày, tôi nói với con trai, “Mình về nhà thôi”. Ngày hôm đó, tôi đi bộ xuống bốn tầng lầu bệnh viện và về nhà. Tôi ngộ ra rằng nền tảng cơ bản của tu luyện là tín Sư tín Pháp.

Bởi vì những chấp trước về danh và lợi, tôi đã bị cựu thế lực điều khiển trong thế giới người thường, làm tổn hại tới mọi người và bản thân, khiến tôi phạm nhiều tội lỗi và ngăn cản tôi ngộ ra những Pháp lý cao hơn và thâm sâu hơn. Những chấp trước này đã hình thành nên cá tính của tôi, vì tôi đã coi chúng là của bản thân. Tôi chỉ ngộ ra điều này sau khi đã vượt qua khổ nạn lớn. Bám víu vào chấp trước thực sự rất nguy hiểm. Sau khi tôi nhận ra điều đó, oán hận của tôi với những học viên khác đã lập tức biến mất và tôi cảm thấy rất hối tiếc.

Vào mùa hè năm 2012, một học viên địa phương kể với tôi rằng sức khỏe chồng cô không được tốt và cô ấy mong chồng có thể thành tâm chấp nhận Đại Pháp. Tuy nhiên cô ấy không thể thuyết phục chồng và hy vọng tôi có thể giúp đỡ. Tôi đã từng phàn nàn về học viên này sau khi làm việc cùng cô ở một vài hạng mục Đại Pháp. Rồi tôi nhớ tới lời giảng của Sư phụ:

“Chư vị chỉ có vai trò độ nhân, không có vai trò dùng phương cách của con người và dùng cái lý của con người để trừng trị con người cũng như phán quyết con người” (Giảng Pháp tại thành phố Chicago 2005)

Vì thế, tôi đã không nghĩ gì nữa và dành thời gian tới thăm học viên này và chồng cô. Tôi tới với một tâm thái an hòa. Từ không khí căng thẳng lúc đầu, cuộc nói chuyện đã trở nên hài hòa. Chồng của học viên đó đã chấp nhận Đại Pháp và đồng ý thoái ĐCSTQ.

Đối đãi với việc tu luyện một cách nghiêm túc

Tôi rất trân trọng cơ duyên tiền định trong cuộc đời này. Tu luyện trong Chính Pháp đã đến bước cuối cùng của cuối cùng rồi, các nhân tố cựu thế lực còn lại rất ít. Tuy nhiên, những nhân tố còn lại vẫn tiếp tục bức hại chúng ta và họ sẽ lợi dụng các chấp trước mà chúng ta không buông bỏ. Họ sẽ làm chúng ta có triệu chứng nghiệp bệnh, làm chúng ta buông lơi, đọc Pháp ít đi ngày hôm nay, phát chính niệm bớt đi một lần ngày mai, và trì hoãn nhiệm vụ cứu người ngày kế tiếp. Cựu thế lực sẽ tiếp tục gắng sức kéo chúng ta xuống khi chúng ta còn chấp trước vào thế giới trần tục này.

Khi chúng ta thật sự tín Sư tín Pháp, cựu thế lực sẽ không thể làm gì. Tôi biết mình còn cách tiêu chuẩn của Pháp rất xa và gần đây tôi tìm ra những chấp trước mà lẽ ra tôi phải loại bỏ từ lâu, nhưng chúng vẫn còn ẩn giấu. Tôi lôi toàn bộ các vật chất đó ra và về cơ bản đã loại bỏ chúng. Tôi sẽ đi trên con đường của mình và cứu độ chúng sinh nhiều hơn nữa.

Đây là thể ngộ tại tầng thứ hiện tại của tôi. Nếu có bất cứ điều gì không phù hợp, xin từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/14/今生吃苦为哪般-274536.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/3/141355.html

Đăng ngày 30-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share