Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19- 06 -2013] Tôi sống ở Trung Quốc và tôi làm trong cơ quan nhà nước. Tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Theo những gì tôi còn nhớ, gia đình tôi đã rất thích khí công. Bố tôi, một kỹ sư lâu năm, đã bắt đầu luyện tập khí công từ khi tôi chưa ra đời, và ông có nhiều bạn bè cũng luyện tập khí công.

Khi còn trẻ, tôi tin tưởng sâu sắc vào khoa học và nghĩ rằng khí công là mê tín dị đoan. Tuy nhiên, do môi trường sống của mình, tôi đã được về nhiều khả năng siêu phàm, chẳng hạn như thiên mục, công năng túc mệnh thông, và công năng dao thị. Tôi dần dần bắt đầu tin rằng có lẽ có những lực lượng siêu phàm còn cao hơn cả khoa học của nhân loại.

Trong thời gian học trung học vào năm 1994, bố tôi đã bật băng video cho tôi xem Sư phụ Lý Hồng Chí giảng Pháp và dạy năm bài công Pháp. Mặc dù không hiểu nhiều lắm, tôi cảm thấy các bài công pháp là tốt, do đó tôi đã tập theo băng video và dần dần học được các bài công pháp.

Năm 1995, bố tôi đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân và tôi đã đọc hết cuốn sách đó trong một đêm. Tôi đã choáng ngợp khi nhận ra rằng Chân – Thiện – Nhẫn chính là Phật Pháp. Tôi nhận ra rằng đó là điều mà mình hằng tìm kiếm. Tôi đã tìm thấy Sư phụ và con đường thoát khỏi luân hồi!

Không lâu sau, tôi được nhận vào một trường đại học quốc gia danh tiếng. Trong suốt bốn năm học ở trường, số lượng những người luyện tập Pháp Luân Công tăng lên theo cấp số nhân. Ở mọi nơi, tôi đều thấy cả sinh viên và các giáo sư đều tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong hành động của mình.

Mọi người đã thức tỉnh được rằng mục đích thực sự của cuộc sống là trở về với chân ngã tiên thiên, và rằng chân tu đòi hỏi người ta phải tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và không ngừng điều chỉnh bản thân mình. Trường đại học của chúng tôi bắt đầu giống như một miền đất tịnh độ giữa xã hội Trung Quốc hỗn loạn.

Khung cảnh thanh bình và hòa ái khi tất cả mọi người cùng luyện các bài công pháp và cùng học Pháp vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi.

Tôi ra trường năm 1999 và làm việc tại một viện nghiên cứu lớn. Vào ngày 20 tháng 7 cùng năm đó, Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Nó sử dụng tất cả các loại phương pháp truyên truyền để rải khắp mọi ngõ ngách của xã hội những lời dối trá.

Vì đã bị đầu độc nặng nề bởi nguyên lý méo mó của ĐCS từ khi còn rất trẻ, tôi đã quen với việc nhìn nhận mọi việc thông qua luận điểm “đấu tranh giai cấp”, và do đó tôi đã bị bối rối bởi những lời dối trá của ĐCS, và dần dần ngừng tu luyện Đại Pháp.

Sau khi làm việc trong lĩnh vực nghiên cứu được vài năm, tôi nộp hồ sơ vào một vị trí ở cấp tỉnh và đã được tuyển dụng.

Một ngày nọ, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ học viên Đại Pháp tại hải ngoại, người đó đã nói với tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp đã truyền tới hơn 100 nước trên thế giới. Sau khi nói chuyện với anh ấy trong vài phút, tôi cảm thấy muốn lại tiếp tục tu luyện. Tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân lần nữa, và kể từ ngày đó tôi đã bước trên con đường trợ Sư Chính Pháp.

Tôi ngộ ra rằng quay trở lại với chân ngã tiên thiên của mình là mục đích thực sự để làm người. Tôi trở nên dần dần nhận thức được sự quý giá của Đại Pháp của Sư phụ và rằng sự trượt dốc của đạo đức xã hội sẽ đưa tới những thảm họa không kể xiết đối với nhân loại. Tôi thường nhắc nhở bản thân rằng tôi phải tinh tấn tu luyện và nghiêm khắc tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, đối xử tốt với người khác và làm tốt công việc tại sở làm.

Công việc của tôi liên quan đến giao dịch với rất nhiều tiền mặt, tuy nhiên, tôi không bao giờ sửa các báo cáo kế toán hay làm các hóa đơn giả. Khi tôi ra ngoài để mua đồ, tôi luôn luôn từ chối hoa hồng, tiền bạc, và quà tặng của người bán hàng.

Tôi chân thành nói với họ rằng là một học viên Đại Pháp, tôi sẽ không phân biệt đối xử với họ vì tôi không nhận quà của họ. Sau đó tôi sẽ yêu cầu họ bỏ ra khỏi hóa đơn giá trị quà tặng mà họ muốn dành cho tôi. Những người giám sát của tôi luôn nói với tôi “Chúng tôi không bao giờ xem những hóa đơn anh đưa vì tất cả chúng tôi đều biết anh rất trung thực.”

Tôi cố gắng quan tâm và chăm sóc cho các thành viên trong gia đình. Tôi làm việc nhà, dạy dỗ con cái và cố gắng hòa thuận với mọi người. Mẹ vợ tôi luôn luôn nói với mọi người “Con rể tôi quả là một người tốt! Khó mà kiếm được một người như nó trong xã hội ngày nay.” Vợ tôi cũng luôn tự hào nói với mọi người rằng tôi là một người chồng tốt và rằng khó tìm được ai như tôi.

Trong suốt mấy năm đầu tu luyện, tôi đã trải qua một số lần nghiệp bệnh. Lần đầu tiên, tôi đã cảm thấy rất đau ở góc trái miệng, kéo dài khoảng 10 ngày, và sau đó đột ngột chấm dứt. Điều này tái phát bốn hoặc năm lần trong khoảng thời gian hai năm. Mỗi lần xảy đến, cơn đau trở nên yếu dần đi.

Khổ nạn thứ hai mà tôi trải qua liên quan đến một cái bướu nhỏ ở phía sau đầu bên trái. Một vài ngày sau khi nó sưng lên, nó bắt đầu mưng mủ, sau đó bắt đầu rỉ máu. Thêm các bướu khác bắt đầu xuất hiện, và quá trình cũng xảy ra tương tự như thế.

Nó đau đến mức tôi hầu như không thể ngủ được và thường tỉnh giấc vì đau. Tôi thức dậy vào buổi sáng với cái đầu đầy máu và mủ đã khô. Nó kéo dài khoảng gần một tháng. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực, và rằng tôi chỉ phải chịu đựng một phần nhỏ mà thôi. Điều lạ là ban ngày gần như nó không đau lắm, do vậy tôi không bị ảnh hưởng nhiều đến công việc.

Một tối, ký ức mở ra trong một giấc mơ cho tôi thấy tôi là một nhân viên cảnh sát trong một kiếp trước. Tôi đã bắn một kẻ tình nghi, và viên đạn đã xuyên thẳng từ miệng ra sau đầu bên trái của anh ta. Anh ta chết một cách đau đớn khủng khiếp. Khi tôi tỉnh dậy, tôi nhận ra lý do tại sao tôi lại đau răng và đau vì những cục bướu trên đầu đến thế. Nó giống như Sư phụ đã giảng:

“Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn” (Chuyển Pháp Luân)

Sau một tháng, phần da sau đầu tôi đều đã liền lại mà không phải sử dụng tới bất kỳ phương thức chữa trị nào. Tôi thực sự được trải nghiệm sức mạnh của Đại Pháp!

Khổ nạn thứ ba mà tôi trải qua xảy ra ở nơi làm việc. Tôi đột nhiên cảm thấy đau nhói ở dạ dày bên phải. Tôi nhanh chóng kết thúc công việc, sau đó xin phép nghỉ trong phần ngày còn lại. Tôi đã gần như không thể lái xe về nhà. Khi tôi tới nhà, cơn đau vẫn tiếp tục, và tôi cũng bị tiêu chảy liên tục.

Tôi cảm thấy có gì đó mắc trong ngực mình, và tôi không thể ăn hay uống được gì. Khi tôi uống một ngụm nước, tôi ngay lập tức phải phun ra. Vợ tôi đã rất lo lắng cho tôi và đề nghị tôi tới bệnh viện. Tôi đã cố gắng chịu đựng cơn đau, và bình tĩnh nói với cô ấy nó là điều tốt vì Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể tôi và giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực.

Cơn đau tiếp tục cho tới tận nửa đêm. Sau đó tôi đột nhiên cảm thấy như thể là có một cánh tay thò vào trong cơ thể tôi và lấy ra cái thứ mà đang mắc trong ngực tôi. Tôi ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhàng, và cơn đau gần như cũng chấm dứt ngay lập tức. Sau trải nghiệm này, vợ tôi đã được chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp, và nó cũng hoàn toàn xóa tan đi những rao giảng về thuyết vô thần của ĐCS.

Tôi cảm thấy rất khỏe mạnh, kể từ lúc tôi thực sự bắt đầu tu luyện cho tới tận bây giờ. Nó giống như Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân

“… là người cao tuổi, hoặc thanh niên đều cảm thấy thân thể nhẹ nhàng.”

Bất cứ khi nào tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công ở Trung Quốc, tôi muốn mọi người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp, và rằng cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 04 của khoảng 10.000 học viên Pháp Luân Công tại Bắc Kinh là một minh chứng cho lòng từ bi của họ đối với khó nạn của các đồng tu. Tôi cũng nói với họ rằng cái gọi là vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn là một màn kịch được dàn dựng bởi ĐCSTQ, và rằng ĐCS đã khuyến khích và tham gia vào mổ cắp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công, đó là tội ác kinh khủng nhất chống lại loài người. Tôi chỉ ra rằng thoái ĐCS là lựa chọn sáng suốt nhất mà một người có thể làm.

Tôi biết rằng chỉ khi người dân Trung Quốc biết được sự thật và đưa ra quyết định rời bỏ tà linh cộng sản đã chống lại Phật Pháp, họ mới có thể được thần linh bảo vệ khi Pháp Chính Nhân Gian tới.

Trong khi tìm kiếm một căn hộ cho người đồng nghiệp của mình, tôi biết một chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty bất động sản, một người cầu toàn hay đưa ra những tiêu chuẩn rất cao đối với các nhân viên của mình. Cô có lần phàn nàn với tôi rằng các nhân viên của mình không chăm chỉ làm việc, và rằng họ thường không nghe theo các chỉ dẫn của cô.

“Khi một người sinh ra, anh ta giống như một tờ giấy trắng và rất thiện lương”, tôi nói với cô ấy. “Tuy nhiên, do kinh nghiệm tích lũy trong cuộc sống và sự giáo dục dưỡng thành, họ sẽ bị thay đổi. Do đó, khi một người cố gắng sử dụng tiêu chuẩn của bản thân mình để đánh giá người khác, họ sẽ luôn luôn nghĩ rằng cách nghĩ hoặc cách làm việc của mình là luôn luôn đúng.

“Khi chúng ta giao tiếp với những người khác, chúng ta cần phải từ bi, biết điều, khoan dung, biết thông cảm và nghĩ cho người khác trước cho dù họ có thể chấp nhận ý kiến của chúng ta hay không. Nếu chúng ta làm được như vậy, chúng ta sẽ thấy rằng mọi người thường rất sẵn lòng hợp tác với chúng ta.”

Cô ấy im lặng lắng nghe tôi, sau đó nói “Những gì anh nói với tôi là hoàn toàn đúng!” Tôi đã nói với cô ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công, và rằng Sư phụ đã dạy chúng tôi tất cả những điều đó, trong đó có đoạn:

“…ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể!” (“Thanh tỉnh” trong Tinh tấn yếu chỉ)

Sau đó tôi đã nói với cô ấy về cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 tại Nam Trung Hải, vụ tự thiêu được dàn dựng tại Quảng trường Thiên An Môn, và sự thật rằng Pháp Luân Đại Pháp đã được phổ truyền tới hơn 100 nước trên thế giới. Tôi cũng giải thích nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, và rằng những việc làm tốt và xấu sẽ luôn có báo ứng, và rằng ĐCSTQ sẽ bị trừng phạt vì đã đàn áp các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Cô ấy nói rằng mặc dù chồng cô ấy là giám đốc sở cảnh sát, anh ấy không bao giờ nói với cô ấy về những điều này. Cô ấy thực sự muốn thoái đảng. Sau đó tôi đã nói với cô ấy rằng nếu cô ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, cô ấy sẽ được may mắn.

Hôm sau cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy trông rất hạnh phúc. “Phương pháp của anh thật hiệu quả!” cô ấy kêu lên. “tôi chỉ vừa mới định la mắng nhân viên thì tôi nhớ đến niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Ngay lập tức tôi bình tĩnh lại. Sau đó tôi kiên nhẫn và cảm thông nói chuyện với họ và giờ đây tất cả họ đều rất chủ động trong công việc, không cần tôi phải bảo họ làm gì. Chân – Thiện – Nhẫn thực sự là tuyệt vời!”. Tôi thấy mừng cho cô ấy và tôi cảm động trước sự từ bi của Sư phụ đối với chúng sinh.

Một trong những người bạn cùng lớp của tôi đang là phó giáo sư hóa học tại trường đại học nơi cả hai chúng tôi đã cùng học ở đó và là một người say mê nghiên cứu về lĩnh vực hóa học điện toán, một nhân viên chủ chốt của trường đại học. Khi chúng tôi cùng học ở trường, anh ấy đã sử dụng kiến thức khoa học hữu hạn của mình để chỉ trích Đại Pháp, và nói rằng Đại Pháp là mê tín.

Sau khi tốt nghiệp, anh ấy tiếp tục nghiên cứu khoa học tiên tiến, chẳng hạn như là thuyết tương đối và cơ học lượng tử. Cuối cùng, anh ấy bây giờ đã có một hệ thống các học thuyết của riêng mình về khoa học hiện đại, và do đó anh ấy trở nên ngày càng muốn trao đổi đàm đạo với tôi và thảo luận các đề tài như phần tử vi lượng, thời gian và không gian.

Chúng tôi càng trao đổi, anh ấy càng nhận ra rằng tôi thường đưa ra những lời giải thích rất hợp lý cho những vấn đề mà anh ấy đã dành nhiều năm tìm tòi nghiên cứu. Ví dụ, anh ấy nói rằng trong thế giới vi quan, khi chúng ta nhìn các điện tử chuyển động xung quanh hạt nhân, nó giống như các hành tinh xoay quanh mặt trời, và chắc rằng hẳn có các sinh mệnh trên đó.

Sau đó tôi đọc Pháp của Sư phụ liên quan đến “tam thiên đại thiên thế giới”. Tôi nói với anh ấy rằng vũ trụ này gồm hằng hà sa số thế giới từ hồng quan đến vi quan, và rằng thậm chí trong một hạt cát có tam thiên đại thiên thế giới với các sắc thân giống như nhân loại chúng ta. Khi chúng tôi tiếp tục chia sẻ nhiều hơn, anh ấy đồng ý với những lời giảng của Sư phụ:

“Lịch sử xưa nay trong giới tư tưởng học vẫn luôn có vấn đề rằng vật chất là đệ nhất tính hay tinh thần là đệ nhất tính; nghị luận mãi, tranh luận mãi về vấn đề ấy. Kỳ thực tôi nói với mọi người rằng, vật chất và tinh thần chúng là nhất tính.” (Chuyển Pháp Luân)

Anh ấy bắt đầu tin vào nguyên lý thiện ác hữu báo. “Khi tôi tiếp tục việc nghiên cứu khoa học của mình” anh ấy nói “tôi thấy rằng nhiều điều mà tôi tin nhất quán với những gì bạn học trong Pháp Luân Công. Nó cứ như thể là tôi đang ngộ Đạo!”

Sau khi tôi nói với anh ấy về cuộc đàn áp Pháp Luân Công, anh ấy đồng ý thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Anh ấy nói “Tôi sẽ không bao giờ là một phần của ĐCS nữa!”

Đảng cộng sản đã đàn áp bố vợ tôi trong nhiều năm, bởi vì gia đình ông là địa chủ. Ông cũng vẫn rất sợ chế độ, tuy nhiên, sau khi bị tẩy não trong nhiều năm, ông dần dần chấp nhận quy tắc bạo lực của ĐCS.

Khi tôi nói với ông rằng tôi đang tu luyện Pháp Luân Công, ông đã phản đối tôi mạnh mẽ. Nhiều lần ông đe dọa vợ tôi rằng ông ấy sẽ từ cô ấy nếu cô ấy không gây áp lực ép buộc tôi dừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy cũng cố gắng buộc vợ tôi ly dị tôi. Năm ngoái, khi tôi được thả khỏi tù vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ông ấy đã từ chối gặp tôi.

Tôi hướng nội để tìm nguyên nhân tại sao ông ấy đối với tôi như vậy. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi đã không lý trí như khi tôi giảng chân tướng cho những người khác, và kết quả là tôi đã bị bức hại bởi cựu thế lực.

Cơ bản là, ông ấy rất lo ngại rằng con gái ông sẽ bị liên lụy do sự bất cẩn của tôi. Ông nghĩ rằng tôi không chăm lo cho sự an toàn của gia đình mình. Khi tôi xem xét từ quan điểm của ông ấy, tôi cảm thấy rất cảm thông với ông và do đó quyết tâm phục hồi quan hệ của mình với ông ấy.

Làm cha làm mẹ, hoàn toàn có thể hiểu được rằng ông ấy lo lắng cho an toàn của con gái duy nhất và đứa cháu ngoại của mình. Mặc dù hành động của ông không hoàn toàn có ý nghĩa với tôi lúc đó, ông đã phản ứng như vậy vì ông sợ Đảng. Sự cảm thông của tôi cuối cùng đã làm ông cảm động. Ông nói với mẹ vợ tôi nhiều lần rằng “Nó đối xử với chúng ta thậm chí còn hơn con của chúng ta!”

Bây giờ thỉnh thoảng ông tới sống cùng chúng tôi, và tôi nhân cơ hội đó để cho ông xem các chương trình chính của đài truyền hình Tân Đường Nhân, trong đó có cả các lời bình luận về các vấn đề hiện tại của Trung Quốc.

Tôi cũng thảo luận với ông về các vấn đề như là thiện và ác, quả báo, cuộc Cách mạng văn hóa, sự kiện ngày 04 tháng 06, và cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Chúng tôi càng có nhiều thời gian trao đổi, ông càng ngày càng thay đổi quan điểm của mình. Bây giờ ông thực sự thích xem những bình luận của Đài truyền hình Tân Đường Nhân. Tôi rất hạnh phúc vì ông có thể thực sự phân biệt tốt với xấu, và biết sự thực về cuộc đàn áp Pháp Luân Công.

Trong Tây du ký, có một câu đặc biệt thu hút tôi “Thân người khó được; Trung thổ khó sinh; Chính Pháp khó gặp. Được cả ba điều, quá là may mắn.”

Tôi xin nhắc nhở những đồng hương Trung Quốc của mình rằng chúng ta thực là may mắn được sinh ra đúng lúc Đại Pháp của vũ trụ được hồng truyền. Nếu bạn có thể mở lòng mình và nhận ra mọi điều ĐCS nói về Pháp Luân Công là dối trá, bạn sẽ có thể thấy được vẻ đẹp của Chân – Thiện – Nhẫn.

Hãy trân quý quãng thời gian còn lại trước khi Phật Pháp triển hiện tại nhân gian. Tôi thực lòng mong muốn tất cả người dân Trung Quốc sẽ có một tương lai tươi sáng!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/15/年轻公务员-珍惜与大法同在的机缘-274603.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/7/141401.html

Đăng ngày 26-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share