Bài viết của đệ tử Đại Pháp Trung Quốc Thực Tu
[MINH HUỆ 03 – 07 – 2012] Hơn mười năm tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp, tôi minh bạch ra dựa trên Pháp rằng trách nhiệm và sứ mệnh của chúng ta là chứng thực và bảo hộ Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Bất kể bức hại có điên cuồng đến đâu, khủng bố đỏ tàn bạo thế nào, tất cả đều là giả tướng. Chỉ cần chúng ta không bị ảnh hưởng, không bị nó can nhiễu, kiên định tín Sư tín Pháp, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của Sư phụ. Kỳ thực, Sư phụ đã an bài con đường tu luyện của chúng ta từ lâu rồi.
“Thiên địa nan trở Chính Pháp lộ
Chích thị đệ tử nhân tâm lan” (Ma phiền, Hồng Ngâm III)
Chính nhân tâm của chúng ta đã tạo ra quá nhiều ma nạn trong Chính Pháp. Chỉ khi trừ bỏ nhân tâm thì mới có thể chính ngộ được Pháp lý thâm sâu. Chỉ khi hiểu được sự từ bi bảo hộ của Sư phụ mới có thể thực sự tinh tấn hơn nữa.
Tôi muốn tổng kết kinh nghiệm của mình về một vài phương diện để giao lưu với các đồng tu. Xin từ bi chỉ ra bất kỳ thiếu sót nào.
Đề cao bản thân trong khi giải cứu đồng tu
Quá trình giải cứu các đồng tu là quá trình chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh, là quá trình phơi bày và phản bức hại, giải thể tà ác và đề cao bản thân. Dưới đây là một số trải nghiệm của tôi:
1. Học viên A bị bắt và bị thẩm vấn, tra tấn đến tàn phế, sau đó bị kết án nghiêm trọng và bị giam tại một nhà giam của quận dành cho người già và tàn tật. Anh đã từng nặng 180kg, là một người trẻ khỏe. Hiện nay, anh trông già nua và yếu ớt, thể trọng sa sút nghiêm trọng.
Tôi cảm thấy rất đau lòng. Tôi nhớ đến những điều Sư phụ giảng cho chúng ta:
“Việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington, D.C.)
Tôi có một niệm: Tôi sẽ giải cứu anh ấy, tôi sẽ vứt bỏ tự ngã, vứt bỏ sinh tử. Bất luận thế nào, tôi nhất định sẽ nghe lời Sư phụ và không bao giờ từ bỏ.
Tôi chia sẻ thể ngộ của mình với các đồng tu và họ nói sẽ phối hợp bằng việc phát chính niệm.
Nói thì dễ hơn làm. Ban đầu, tôi tìm một người thân của học viên đó và bảo anh ấy yêu cầu thả người nhà của anh ấy vô điều kiện, và giảng chân tướng cho ban quản lý nhà tù. Nhưng người thân của học viên đó sợ hãi và không muốn phối hợp với tôi. Sau khi giảng chân tướng cho người thân thích, cuối cùng anh ta minh bạch ra và phối hợp với tôi nhưng sau đó ĐCSTQ đã đưa anh ấy vào danh sách truy nã.
Tôi vẫn chưa giải thể được các nhân tố tà ác ở không gian khác. Chúng đang điều khiển tôi, khiến tôi thừa nhận chúng, ngầm thừa nhận và sợ chúng. Tôi đã không muốn đi đến nhà tù đó, sợ rằng tôi cũng sẽ bị bức hại. Áp lực lên tôi gia tăng. Nhưng tôi cũng nghĩ: Sư phụ đang quan sát, Sư phụ đang định đoạt hết thảy, chỉ những gì Sư phụ nói mới được tính. Sự việc bức hại hiện nay do tà ác ở không gian khác gây ra. Chỉ cần tôi làm những gì cần phải làm, đề cao tâm tính, đạt tới tiêu chuẩn của Pháp và của một người tu luyện, chính niệm của tôi sẽ giải thể tà ác, và hết thảy mọi thứ sẽ thay đổi.
Tôi đến nhà tù để giảng chân tướng, và một kỳ tích xuất hiện: trưởng giám ngục nói rằng học viên đó từng tiến cử anh ta và anh ta đang đợi thời cơ để báo đáp. Anh ta ngay lập tức sắp xếp cho học viên đó được thả ra. Lúc đó, tôi đã rất hối hận vì tôi đến quá muộn và học viên đó đã phải chịu đựng sự bức hại nghiêm trọng như vậy. Tôi xin lỗi đồng tu, con xin lỗi Sư phụ! Sư phụ đã an bài từ lâu để những thân nhân của đệ tử Đại Pháp cũng được cứu. Sư phụ quá từ bi. Để báo đáp, tôi chỉ có thể chân tu, không có cách nào khác.
2. Học viên B bị bắt và nhà cô bị lục soát. Tôi quyết định trợ giúp ngay. Tôi tìm đến chồng cô ấy, anh là một cảnh sát và rất vô thần. Anh ta phản đối việc tu luyện của vợ ngay cả trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999. Sau đó, anh thường đánh đập cô, đặc biệt là hai năm qua. Anh hiếm khi về nhà, muốn ly hôn, và nói rằng Đại Pháp đã hủy hoại gia đình anh.
Tôi có một niệm: Bất luận anh ta là loại người nào, tôi muốn cứu anh ta. Chính vì tâm thuần tịnh này, Sư phụ đã giúp tôi đến thăm anh ta vào ngày hôm sau ở sở công an. Vì chúng tôi không hề quen biết nhau, Sư phụ đã an bài cho một người hàng xóm của tôi làm việc cùng văn phòng với anh ta giới thiệu chúng tôi với nhau và thu xếp cho chúng tôi gặp nhau trong một phòng họp.
Anh ta có nhiều hiểu lầm về Đại Pháp, và nói: “Tôi không biết cô ấy làm gì hàng ngày (ba việc). Cô ấy không hề quan tâm khi con chúng tôi ốm. Thỉnh thoảng mấy ngày liền cô ấy không về nhà. Vợ tôi không như thế trước khi tu luyện. Khi đó cô ấy khá tốt.”
Tôi nói với anh ta rằng mọi việc sẽ không diễn ra như vậy nếu như cô ấy tu luyện tốt hơn. Tôi nói: “Vợ anh không đại biểu cho Đại Pháp, chỉ là trạng thái tu luyện cá nhân của cô ấy không tốt lắm. Đại Pháp dạy người trở thành tốt, trở thành hoàn toàn vô ngã.” Tôi đã nói với anh ta nhiều chân tướng của Đại Pháp và đả khai nút thắt trong tâm của anh ta. Anh ta đã thay đổi cách nhìn nhận của mình, và cuối cùng, anh ta không còn đề cập đến việc ly hôn, trở nên lo lắng cho vợ của mình, và chủ động tham gia giải cứu cô ấy. Trong quá trình giải cứu học viên B, một sinh mệnh nữa đã được cứu.
3. Tôi muốn giúp đỡ người khác ngay cả trước khi tôi bắt đầu tu luyện. Tôi từng thu xếp công việc cho con của người thân của tôi bằng cách sử dụng mối quan hệ đặc biệt. Sau đó, nó được thăng chức và lạm dụng quyền lực của mình để kiếm lợi bất chính. Tôi thấy hối hận vì đã tạo nghiệp do làm điều đó. Sau đó, Sư phụ an bài cho tôi một cơ hội chính lại mối quan hệ đó.
Các học viên địa phương đã đi làm những việc liên quan đến Đại Pháp bên ngoài thị trấn, và một người bị bắt. Việc này bị coi là một “vụ án nghiêm trọng.” Người bà con của tôi làm việc trong đồn cảnh sát đó. Khi tôi nhờ giúp đỡ, cậu ấy đồng ý ngay và cảm ơn tôi vì đã cho cậu ấy cơ hội được trả ơn. Tôi vui mừng vì hành động đó của cậu ấy – cậu ấy đã được cứu.
Nghiêm túc đối đãi tu luyện, chính niệm giải thể tà ác
Do không nghiêm túc thực tu trong một thời gian dài, tôi đã không tống khứ được chấp trước căn bản của mình. Khi tiến trình Chính Pháp được đẩy nhanh, tôi đã tụt lại phía sau, buông lơi bản thân mình. Mỗi khi vấn đề nổi lên bề mặt, thay vì hướng nội, tôi lại bắt đầu dùng Pháp để đo lường người khác và tạo thành sự giãn cách giữa bản thân với các đồng tu. Ngoài ra, cơ thể tôi xuất hiện trạng thái bất bình thường, và nó đã kéo dài hai năm.
Ngay cả như vậy, tôi vẫn cố gắng hết sức để làm ba việc. Khi đi ra chợ để giảng chân tướng, tôi đã đặt ví của mình trên quầy thu tiền, nhưng khi quay lại nhìn thì nó biến mất. Tôi hỏi người thu ngân: “Chiếc ví tôi vừa để ở đây đâu rồi?” Anh ta đáp: “Tôi không nhìn thấy nó.” Tôi đã thất vọng rời khỏi đó. Tôi muốn gọi cho nhân viên an ninh ở chợ, nhưng tôi nhớ lại là tôi có hơn 100 nhân dân tệ tiền mặt in các thông điệp giảng chân tướng trên đó, cùng với chứng minh nhân dân và thẻ bảo hiểm của tôi. Tôi trở nên lo lắng và đi về nhà.
Sư phụ đều thấy hết mọi việc. Khi tôi phát chính niệm vào ngày thứ ba, tôi xuất một niệm: Tôi ở đây để cứu độ chúng sinh. Chẳng phải người đó đã tạo nghiệp do can nhiễu tôi? Tôi ngộ ra rằng Sư phụ muốn tôi cứu anh ta và không để anh ta tạo nghiệp. Tôi phải dùng chính niệm để giải thể các nhân tố tà ác ở những không gian khác và thiện giải tình huống với người đã lấy ví của tôi.
Khi tôi minh bạch được Pháp lý, Sư phụ đã nhanh chóng thanh lý không gian khác cho tôi. Tôi đi đến gặp người thu ngân một lần nữa. Anh ta nói: “Sáng sớm hôm nay, tôi đã nộp ví của cô cho đồn công an. Có ba người phụ nữ ở đó đã đếm tiền của cô. Họ cũng tìm thấy chứng minh nhân dân của cô.” Tôi nghĩ: Tà ác không thể thấy gì cả; tôi sẽ không để một sinh mệnh có duyên đánh mất cơ hội được cứu. Nhờ chính niệm này, tâm sợ hãi của tôi biến mất. Tôi đi lấy ví của mình. Tôi ngộ ra nội hàm của:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực” (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)
Cải biến quan niệm, tà ác tự diệt
Trong những năm bức hại, tôi đã hình thành một chủng quan niệm khác: ngầm thừa nhận cuộc bức hại. Trong nhiều năm tôi không có chứng minh nhân dân hay hộ khẩu; ngoài ra, chính quyền theo dõi tôi. Tôi cảm nhận được áp lực lên thân thể, tâm lý và tài chính. Qua học Pháp và chia sẻ với các đồng tu, cuối cùng tôi đã nhận ra: Tôi không phải là người thường, tôi là người tu luyện, tôi đang bước trên con đường thành thần. Tà ác có thể làm gì với một vị thần? Nó không là gì khi đứng trước một vị thần. Điều mà tôi tu luyện là Đại Pháp của vũ trụ, tôi có Sư phụ.
Trước ngày 20 tháng 07 năm 1999, Sư phụ đã đẩy tất cả đệ tử đến vị trí của họ rồi. Chỉ là ngộ tính kém và quá nhiều nhân tâm đã ngăn trở công năng của tôi. Bây giờ, tôi đã thành thục hơn, hiểu thế nào là tu luyện, thế nào là đứng trong Pháp mà nhận thức Pháp. Do có sự cải biến quan niệm, công năng của tôi đã xuất ra. Khi phát chính niệm, các sinh mệnh tà ác và nhân tố tà ác ở những không gian khác lập tức giải thể. Chứng minh nhân dân và hộ khẩu của tôi đã được giải quyết ngay lập tức, và tôi không bị công an “truy nã” nữa. Sư phụ giảng:
“Niệm nhất chính
Ác tựu khoa” (Phá xạ?, Hồng Ngâm II)
Con xin cảm tạ sự từ bi khổ độ của Sư phụ. Con nhất định sẽ trân quý, nhất định sẽ theo kịp, tinh tấn hơn nữa. Xin Sư phụ yên lòng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/21/正法修炼的责任与使命-275635.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/11/140973.html
Đăng ngày 22-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.