Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-06-2021] Lần đầu tiên tôi chạm trán cảnh sát là khi tôi đang đi trên đường đến thăm một học viên khác vào tháng 9 năm 2014. Có hai cảnh sát mặc thường phục đang đợi trên tầng hai của tòa nhà nơi học viên đó sống để bắt giữ tôi. Họ ép tôi vào một chiếc xe hơi đậu phía sau nhà của học viên. Tôi có một chiếc túi xách đựng ví tiền và một chiếc điện thoại di động. Khi tài xế định lấy chiếc túi xách của tôi, tôi giữ chặt và không cho anh ta lấy. Họ đã chở tôi đến đồn cảnh sát.

Trưởng đồn cảnh sát hỏi tôi: “Bà vẫn đang thuyết phục mọi người thoái Đảng, Đoàn, Đội sao? Cũng giống như lần trước, hôm nay chúng tôi sẽ không khám xét nhà bà, nhưng chúng tôi phải kiểm tra túi của bà. Chúng tôi sẽ không giật nó, mà bà hãy tự mở ra để chúng tôi kiểm tra.”

Tôi cố gắng giải thích cho anh ta: “Đồn cảnh sát là nơi công lý được bảo vệ và những hành động xấu bị trừng phạt. Tại sao anh lại bắt giữ một phụ nữ gần 80 tuổi? Hãy xem vợ con anh sẽ phản ứng như thế nào khi anh nói với họ về điều này. Tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn trở thành một người tốt có gì sai? Hơn nữa, chiếc túi này là tài sản cá nhân. Ai cho anh quyền kiểm tra? Anh có cho người khác kiểm tra đồ đạc cá nhân của mình không?”

Viên trưởng đồn lập tức lấy thẻ ngành ra cho tôi xem. Tôi không nhìn. Tôi tiếp tục suy nghĩ về việc làm thế nào để tôi có thể bảo vệ những thứ trong túi xách của mình. Tôi có một số thẻ nhớ nhỏ trong chiếc ví tiền và nhớ đến câu chuyện về một học viên đã bảo vệ thành công một chiếc thẻ SIM trước sự chứng kiến của chính quyền.

Sau đó, tôi cảm thấy có thêm chính niệm. Tôi nhẹ nhàng tháo thẻ nhớ và SIM điện thoại di động, bỏ vào túi quần, rồi đưa chiếc túi cho cảnh sát. Họ chỉ tìm được ba tấm bùa hộ mệnh và một mảnh giấy. Trên giấy là tên của một vài cuốn sách Đại Pháp và kích thước của bìa sách.

Họ không thả tôi, mà đưa tôi đến một đồn cảnh sát khác để lấy dấu vân tay và chụp ảnh. Tôi không được thả cho đến tận 7 giờ tối. Sau này, tôi đã viết một nghiêm chính thanh minh phủ nhận việc hợp tác với cảnh sát vào ngày hôm đó.

Lần chạm trán tiếp theo là vào tháng 1 năm 2016. Một nữ đại diện từ văn phòng quản lý khu dân cư của chúng tôi và một nam cảnh sát từ đồn cảnh sát gõ cửa nhà tôi. Tôi mời họ vào ngồi trên ghế sofa. Họ trông lịch sự. Tôi mỉm cười hỏi: “Tại sao các vị lại ở đây?” Viên cảnh sát nói: “Chúng tôi chỉ đến để hỏi xem bà có kiện Giang Trạch Dân không?” Tôi nói: “Được rồi, vui lòng cho tôi xem thẻ ngành của anh.” Viên cảnh sát tìm thẻ ngành của mình trong túi và nói với người phụ nữ: “May quá, hôm nay tôi có mang.”

Tôi nhớ tên anh ta, sau đó hỏi: “Ai bảo anh đến đây hôm nay? Anh có Thư ủy quyền của Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện kiểm sát Nhân dân Tối cao không?” Tôi biết cách hỏi câu này qua đọc bài chia sẻ trên Minh Huệ. Họ nói họ không có.

Tôi lập tức nói với họ rằng: “Vậy thì tôi không thể hợp tác với các vị. Hơn nữa, việc kiện Giang Trạch Dân không liên quan gì đến đồn cảnh sát của các vị. Tôi muốn nhắc nhở các vị rằng là nhân viên chấp pháp, các vị phải dùng luật pháp để đo lường mọi việc. Các vị có biết rằng người biết luật mà vẫn phạm luật sẽ có tội gấp đôi không? Có rất nhiều câu chuyện cổ về việc người làm quan cáo lão về quê để không làm việc trái với lương tâm vì họ biết rằng họ sẽ phải chịu quả báo. Các vị đã nghe về điều đó chưa?”

Cả hai người họ đều chăm chú lắng nghe tôi. Nữ đại diện cắt ngang và hỏi: “Có phải vì bà gặp một số khó khăn nên mới kiện Giang Trạch Dân không? Nếu vậy, văn phòng dân cư có thể giúp đỡ.” Họ rời đi ngay sau đó. Sau đó, nữ đại diện sau đó đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, trong khi viên cảnh sát kia thì nghỉ việc.

Tháng 12 năm 2016, đồn cảnh sát đã thông báo cho tôi lần thứ ba. Được Sư phụ gia trì, và các đồng tu khác khích lệ, tôi đã vượt qua tâm sợ hãi, và đường đường chính chính đi giảng chân tướng cho các cảnh sát.

Tôi nói với họ rằng can thiệp việc khởi kiện Giang Trạch Dân là bất hợp pháp và nhắc họ không được làm phiền tôi và gia đình tôi nữa. Nếu không, họ sẽ chịu trách nhiệm nếu có bất cứ điều gì không mong muốn xảy ra với chúng tôi. Họ đã hoàn toàn thay đổi thái độ và muốn chở tôi về nhà. Tôi lịch sự từ chối lời đề nghị của họ. Kể từ đó, họ không còn làm phiền tôi nữa.

Tôi đã tiếp xúc với các viên chức của ĐCSTQ ba lần. Lúc đầu, tôi vô thức hợp tác với họ ở một mức độ nào đó do tôi không có chính niệm và tâm lý bất ổn. Nhưng tôi dần trở nên rõ ràng hơn về các Pháp lý, có chính niệm mạnh mẽ hơn và biết cách nói chuyện với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó tôi có thể thuyết phục họ ngừng làm điều sai trái để cứu họ. Tất cả những gì tôi nói và làm đều diễn ra dưới sự bảo hộ và gia trì của Sư phụ.

Những cuộc gặp gỡ này cũng nhắc nhở tôi rằng các học viên Đại Pháp chúng ta phải học Pháp nhiều hơn để ngăn chặn bức hại và cứu nhiều người hơn. Tôi cũng nhận ra rằng đọc các bài chia sẻ trên Minh Huệ và phối hợp tốt với các học viên khác rất quan trọng.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã từ bi bảo hộ con. Cảm ơn các đồng tu đã chính niệm phối hợp. Hợp thập!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/29/424116.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/17/194663.html

Đăng ngày 04-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share