Bài viết của một phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-09-2019] Một bà lão ở huyện Tự Vĩnh, tỉnh Tứ Xuyên đã hai lần thụ án tù với tổng thời gian 7,5 năm vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công.

Trong khi ở tù lần hai, bà Vương Mãn Quần đã bị tiêm thuốc không rõ nguồn gốc và bị cắt lương hưu. Mặc dù lương hưu của bà đã được khôi phục vào năm 2018, nhưng chính quyền địa phương không trả lại cho bà hơn 100.000 tệ tiền hưu trí đã bị đình chỉ.

Tu luyện Pháp Luân Công

Bà Vương bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, cùng thời điểm mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp môn tu luyện này.

Bà Vương đã không bị sự khủng bố của cuộc bức hại làm nao núng và vẫn kiên định với đức tin của mình. Đồng thời, bà cũng rất vui mừng khi chứng kiệt sức tinh thần thời gian dài, thiếu máu, viêm khớp và các vấn đề về sức khỏe khác đã biến mất. Không chỉ cảm thấy khoẻ hơn, mà bà còn bỏ được cờ bạc và nhận trách nhiệm chăm sóc bố mẹ chồng và con cái.

Lần bắt giữ thứ nhất

Ngày 4 tháng 4 năm 2006, công an địa phương đã xông vào nhà bà Vương và lục soát mà không xuất trình thẻ công an hay lệnh khám xét. Họ đã tịch thu tờ rơi về Pháp Luân Công và tài sản cá nhân của bà. Bà bị ép đẩy vào xe công an và đưa đến Trại tạm giam Thành phố Lô Châu.

Một công an đã thẩm vấn bà ba lần và đe doạ tống bà vào trại lao động và cắt lương hưu của bà.

Bị kết án bốn năm tù

Toà án Huyện Tự Vĩnh đã xét xử bà Vương vào ngày 20 tháng 9 năm 2006. Bà đã tự biện hộ cho mình và lập luận rằng tu luyện Pháp Luân Công hoàn toàn không vi phạm điều luật nào.

Thẩm phán đã kết án bà bốn năm tù vào ngày 21 tháng 11 năm 2006. Bà đã kháng án lên Toà án Trung cấp Lô Châu nhưng bản án vẫn bị giữ nguyên trong một phiên xử vào ngày 9 tháng 2 năm 2007.

Tháng 4 năm 2007, bà bị đưa đến Nhà tù Nữ Long Tuyền Dịch.

Công an trả tiền cho người giả mạo bằng chứng chống lại bà Vương

Ngày 16 tháng 9 năm 2014, bà Vương bị bắt lần hai vì phân phát tài liệu Pháp Luân Công. Công an đã trả cho bốn nhân chứng mỗi người 20 tệ để ngụy tạo bằng chứng chống lại bà.

Trong lúc thẩm vấn, công an đã đè bà xuống và lấy dấu tay và dấu chân của bà. Một công an giẫm lên bàn chân phải của bà trong quá trình lấy dấu này.

Trong trại tạm giam địa phương, bà không được cung cấp đủ thức ăn trong khi bà phải trả tiền rất đắt. Các lính canh cũng tịch thu những vật dụng mà gia đình gửi cho bà. Bà phải mua những vật dụng hàng ngày với giá cao hơn nhiều trong trại tạm giam.

Các lính canh yêu cầu bà cung cấp mẫu máu khám nghiệm AIDS. Bà đã từ chối vì nghi ngờ rằng nó có thể được sử dụng cho nhóm máu tiềm năng phục vụ thu hoạch nội tạng.

Bị kết án 3,5 năm tù

Ngày 7 tháng 1 năm 2015, Toà án Huyện Tự Vĩnh đã xét xử bà. Bà đã biện hộ vô tội cho mình và lập luận rằng không có luật nào ở Trung Quốc cấm Pháp Luân Công.

Năm tháng sau, vào ngày 17 tháng 6 năm 2015, thẩm phán đã kết án bà 3,5 năm. Bà đã kháng án lên Toà án Trung cấp Lô Châu.

Vào ngày 1 tháng 12 năm 2005, một thẩm phán tại phiên toà phúc thẩm đã tổ chức một phiên xử bí mật bên trong phòng xử án tạm thời ở trại tạm giam Huyện Nạp Khê. Gia đình bà không được phép tham dự.

Vài ngày sau thẩm phán đã giữ nguyên bản án của bà.

Bị tra tấn trong tù

Ngày 20 tháng 1 năm 2016, bà Vương bị đưa đến Nhà tù Nữ Long Tuyền Dịch ở thành phố Thành Đô. Ba lính canh đã cưỡng ép lấy mẫu máu của bà vào ngày hôm đó.

Trong ba tháng đầu, bà không được ra khỏi xà lim. Những lính canh đã xúi giục các tù nhân tra tấn và tẩy não bà nhằm ép bà từ bỏ đức tin. Các tù nhân cũng ép bà lau chùi xà lim và làm những việc vặt khác cho họ.

Sức khoẻ của bà suy giảm và phải nhập viện. Một bác sỹ đã cho bà dùng những loại thuốc không rõ nguồn gốc khiến tình trạng sức khỏe của bà trở nên tồi tệ hơn. Bà không thể nuốt thức ăn hoặc đi lại. Bất chấp tình trạng này, các tù nhân vẫn bắt bà phải làm việc.

Bà từng nói chuyện với một người đội trưởng nhằm bảo vệ Pháp Luân Công và bị đưa vào “đội quản lý nghiêm ngặt” trong ba tháng. Bà phải làm việc cả ngày và khi về đến xà lim bà phải ngồi im cho đến tận nửa đêm. Các lính canh đã vứt bỏ quần áo ấm và găng tay của bà, chỉ để lại cho bà vài bộ quần áo mỏng và tấm trải giường trong mùa đông giá lạnh.

Ngoài việc tra tấn bằng cái lạnh, các lính canh cũng lấy bớt thức ăn của bà khiến bà luôn bị đói.

Một lần, một lính canh họ Trung nói: “Bà nói rằng tôi đang bức hại bà. Giờ tôi thực sự bức hại bà.”

Sức khoẻ của bà tiếp tục xấu đi sau ba tháng bị quản lý nghiêm ngặt. Bà từng bị sưng phồng hai chân, nôn liên tục và có triệu chứng bệnh bạch cầu. Bà đã bị ngất vào tháng 4 năm 2017 và lại phải nhập viện.

Lương hưu bị cắt

Bà Vương được thả vào tháng 3 năm 2018, rồi phát hiện rằng Cục An sinh Xã hội địa phương đã cắt lương hưu của bà vào tháng 10 năm 2014, một tháng sau khi bà bị bắt lần thứ hai. Mặc dù lương hưu của bà đã được khôi phục vào tháng 11 năm 2018, nhưng hơn 100.000 tệ tiền hưu trí trong bốn năm của bà đã bị mất không được trả lại.

Công an và các quan chức địa phương vẫn thỉnh thoảng sách nhiễu bà.

Bài liên quan:

Cảnh sát mua chứng cứ giả để kết án học viên 68 tuổi tại Tứ Xuyên


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/4/392284.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/20/180400.html

Đăng ngày 14-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share