Bài viết của Tuệ Văn, một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 06-04-2019] Trong quá trình tu luyện, tôi luôn ghi nhớ trong tâm lời dạy của Sư phụ:

“Kỳ thực, chư vị khi tu luyện, sẽ chính là từng chút một từng chút một mà lên trong khi không biết không cảm thấy. Hãy nhớ kỹ: cần ‘vô sở cầu nhi tự đắc’.” (Học Pháp – Chuyển Pháp Luân quyển II)

Những lời giảng này đã dẫn dắt tôi từng bước trong tu luyện. Tôi học Pháp và đo lường bản thân dựa trên Pháp. Tôi cũng đã trừ bỏ rất nhiều tâm chấp trước, các loại dục vọng, trong mọi việc đều vô vi, không truy cầu. Dần dần, tôi đã nhận thấy sự thay đổi của bản thân – từ một người ích kỷ, tranh đấu, chạy theo danh lợi, quyền lực – thành một người có tinh thần trách nhiệm, biết cân nhắc cho người khác, sống tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.

Tôi cảm thấy đắc được Pháp Luân Đại Pháp là điều may mắn nhất! Đại Pháp có thể quy chính nhân tâm, khiến nhân tâm hướng thiện, đề cao đạo đức, khiến cho thân tâm kiện khang.

Tâm tính đề cao, được Sư phụ giúp tiêu trừ nghiệp bệnh

Một học viên lớn tuổi đã xuất hiện nghiệp bệnh nghiêm trọng sau khi bị sách nhiễu và bức hại trong thời gian dài. Bà bị tắc nghẽn hệ tiêu hóa, và thường xuyên phải vào bệnh viện. Tuy nhiên tình trạng của bà ngày càng xấu đi. Mỗi ngày bà chỉ có thể uống vài ngụm nước, không thể ăn gì. Gia đình đã chuyển bà tới một bệnh viện lớn ở tỉnh, nhưng sau khi kiểm tra các phương diện, họ lại từ chối không tiếp nhận bà.

Nghe tin này, lòng tôi nặng trĩu. Tôi nhớ Sư phụ giảng:

“Chư vị hàng trăm năm mà chẳng được thân người; [có khi] hơn nghìn năm mới được thân người; được thân người rồi cũng chẳng biết quý tiếc. Nếu chư vị thác sinh thành một tảng đá thì vạn năm không ra được; tảng đá ấy nếu chẳng tan nát, chẳng phong hoá, thì chư vị vĩnh viễn chẳng ra được; được thân người nào có dễ chi! Nếu mà thật sự được Đại Pháp, cá nhân ấy quả là quá may mắn. ‘Nhân thân nan đắc’; đó chính là đạo lý.” (Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ trân quý mỗi từng đệ tử, nên tôi cảm thấy cần làm gì đó để giúp bà. Tôi quyết định đưa bà về ở cùng tôi. Tôi đến nhà bà và động viên bà hãy tăng cường chính niệm, tín Sư tín Pháp. Bà đồng ý đến ở với tôi; gia đình bà cũng đồng ý.

Ngày bà chuyển tới, tình cờ nhóm chúng tôi đang xem bài giảng Pháp của Sư phụ. Sau khi xem một bài giảng, bà cảm thấy thư giãn và thoải mái. Vài ngày sau, chúng tôi kết thúc khoá học 9 ngày. Hằng ngày chúng tôi học Pháp, phát chính niệm và hướng nội tìm những tư tưởng không phù hợp với Pháp, thanh trừ cựu thế lực và những an bài của chúng.

Tôi không coi bà là một bệnh nhân, nhưng tôi vẫn chăm lo cho những nhu cầu hằng ngày của bà. Chính niệm của bà dần tăng lên, tinh thần khởi sắc, và có hy vọng trở lại. Qua những thay đổi của bà, tôi nhận ra vì sao Sư phụ lại yêu cầu chúng ta duy trì môi trường học Pháp nhóm. Nó vô cùng quan trọng, và chúng ta không nên bỏ qua.

Một đêm, khi chúng tôi phát chính niệm, tôi nhìn thấy một đôi tay cuộn áo học viên này lên, để lộ ra cột trụ màu đen dày tầm một ngón tay, dài 20cm ở phía lưng trái của bà. Tôi thấy bàn tay vuốt qua lưng bà, và cột đen biến mất!

Tôi ngay lập tức nhận ra Sư phụ đã trừ bỏ nghiệp bệnh cho bà! Bà đã tới trước Pháp tượng Sư phụ và quỳ một lúc lâu.

Từ hôm đó, sức khỏe của bà tốt lên từng ngày. Giờ bà có thể luyện công, thậm chí đôi khi còn luyện công 2 lần trong ngày. Bà cũng bắt đầu ăn uống lại bình thường. Sắc mặt của bà là cải thiện rõ rệt nhất. Chỉ sau hơn 10 ngày, bà đã cải biến rất nhiều.

Khi con trai bà nhìn thấy những thay đổi đó, cậu ấy không thể tin nổi và cảm ơn tôi rất nhiều. Tôi nói rằng không phải tôi, mà là Sư phụ của chúng tôi đã cứu sống bà. “Pháp Luân Đại Pháp thật siêu thường!”

Chồng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm: “Anh đã rất lo cho em, bà ấy ốm quá, lỡ như … Anh thấy rất nhẹ nhõm khi bà ấy đã khỏe hơn. Giờ anh không còn lo lắng gì nữa.”

Một lần nữa, chồng tôi đã được chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sao tôi có thể mang một người thập tử nhất sinh về nhà để chăm sóc? Sư phụ thật vĩ đại, Đại Pháp thật vĩ đại.

Trong quá trình này, tôi đã trở nên vô tư hơn, biết nghĩ cho người khác hơn. Trong 10 ngày này, chúng tôi đã được Sư phụ bảo hộ và gia trì – mỗi bước tiến lên phía trước, mỗi quan niệm chuyển biến, mỗi chấp trước được trừ bỏ đều có sự chỉ dẫn của Sư phụ. Chúng tôi vô cùng biết ơn sự cứu độ của Sư phụ.

Mỗi đồng tu là một tấm gương phản chiếu

Một đồng tu trong nhóm chúng tôi mắc nghiệp bệnh và không thể tham gia học Pháp. Ngày hôm đó tôi đã tới thăm bà, và trong vài ngày tiếp theo tôi đều tới chỗ bà vào buổi tối. Chúng tôi đã học Pháp và phát chính niệm cùng nhau. Các học viên khác đến vào ban ngày. Tình trạng của bà khá thất thường, thường tệ hơn vào buổi đêm.

Tình hình của bà không có chuyển biến; nhóm chúng tôi không biết phải làm sao. Một học viên khác đã nhắc tôi rằng tất cả chúng tôi cần hướng nội. Những lời nói của cô ấy khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Hầu như lúc nào chúng tôi cũng đều biết tầm quan trọng của việc hướng nội, nhưng mỗi khi gặp vấn đề, đặc biệt khi các đồng tu phải chiến đấu với nghiệp bệnh, chúng tôi không bao giờ nghĩ rằng điều đó liên hệ tương quan với bản thân. Tôi tin rằng Sư phụ đã dùng lời của cô ấy để nhắc nhở chúng tôi.

Trên con đường tu luyện không có gì là ngẫu nhiên. Tôi bắt đầu nghiêm túc hướng nội, và đã tìm ra! Mặc dù trên bề mặt tôi không đổ lỗi cho đồng tu đang trải qua nghiệp bệnh, nhưng sâu trong tâm tôi lại oán trách bà đã không nghiêm khắc với bản thân và quá chấp trước vào tình đối với con cái. Khi tôi dùng tâm này mà nhìn lại bản thân, tôi cũng có vấn đề giống như vậy. Đó giống như một chiếc gương phản chiếu!

Tôi đã đào sâu hơn nữa, từ một góc độ khác, tầng thứ khác, giai đoạn tu luyện khác, tỉ mỉ tìm kiếm mọi phương diện, và giật mình nhận ra, sâu thẳm trong tư tưởng của bản thân vẫn ẩn giấu tâm chấp trước mạnh mẽ vào tự ngã. Khi ai đó có nhận thức khác mà tôi nghĩ rằng không phù hợp, tôi tự nhiên sẽ coi thường họ, cho rằng họ không dựa trên Pháp. Tâm thái này của tôi không hề có sự cải biến trong suốt quá trình tu luyện.

Đây chẳng phải là tâm chứng thực bản thân sao? Tôi đang đề cao bản thân, điều này sẽ sinh ra nhiều chấp trước khác. Tâm này bao hàm rất nhiều vật chất bại hoại của vũ trụ cũ, nó sẽ dễ dàng huỷ hoại tôi, và tôi cần phải vứt bỏ nó.

Sư phụ giảng:

“Ai mà không tu cái tâm này thì đều không thể lên được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã tìm thấy chấp trước căn bản của mình. Những người khác trong nhóm cũng bắt đầu hướng nội và tu chính lại bản thân theo Pháp. Cuối cùng, cả nhóm chúng tôi đã có thể đề cao. Khi chúng tôi thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, đồng tu mắc nghiệp bệnh cũng có chuyển biến tốt. Bà đã bắt đầu tham gia vào nhóm học Pháp hằng ngày và sớm quay lại đảm đương các nhiệm vụ của một người tu luyện.

Sư phụ và Pháp đã giúp chúng tôi quy chính bản thân trên con đường tu luyện. Trong suốt quá trình phủ định những an bài của cựu thế lực, hỗ trợ đồng tu, hướng nội tìm, tư tưởng và tâm của tôi lại được tẩy tịnh thêm nữa.

Để giúp chúng tôi đề cao, Sư phụ đã phải lao tâm, khiến chúng tôi thức tỉnh từ trong mê mờ, an bài tỉ mỉ những hoàn cảnh để giúp chúng tôi đề cao, từ nhiều góc độ khác nhau giúp chúng tôi ngộ đạo. Quả thực không lời nào kể hết được lòng biết ơn của chúng tôi với Sư ân vĩ đại.

Tôi biết rằng bản thân còn chưa đạt tiêu chuẩn ở nhiều phương diện, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc; Tôi sẽ nắm bắt từng giờ từng phút để tu luyện thật vững chắc, nghiêm khắc hơn với bản thân trong tu luyện, kiên định tín Sư tín Pháp, và trân quý khoảng thời gian Sư phụ đã kéo dài cho chúng ta cứu độ chúng sinh.

Xin từ bi chỉ ra nếu có gì còn thiếu sót.

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Xin cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/6/与病业中的同修共同提高-384367.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/9/176855.html

Đăng ngày 21-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share