Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-04-2019] Một ngày, khi mẹ tôi gọi tôi ăn tối, tôi thấy bà cho tôi nhiều thức ăn hơn. Tôi chợt nhận ra rằng bà luôn dành những điều tốt nhất cho tôi hoặc nhiều hơn. Có lẽ tất cả các bà mẹ khác đều giống mẹ tôi. Sau khi suy nghĩ về điều đó, tôi phát hiện rằng mình trở nên ích kỷ và dần hình thành một quan niệm rằng mọi người đều phải đối xử tốt với mình. Và tôi thích được đối xử tốt!

Khi nhận ra điều này, tôi đã cố gắng thay đổi. Ví dụ tôi cố gắng nhường cho mẹ phần thức ăn tốt hơn, nhưng bà luôn từ chối. Tôi giận và trách bà, nghĩ rằng bà đã làm tôi trở nên ích kỷ và không làm điều tốt nhất cho tôi. Sau đó, tôi nhận ra rằng mình không nên phàn nàn. Tại sao tôi lại phàn nàn về mẹ mình chứ? Hướng nội, tôi thấy rằng mặc dù tôi cố gắng đối xử tốt với bà, nhưng nó xuất phát từ sự ích kỷ. Tôi đã không thực sự đối xử tốt với bà. Sau đó tôi sợ mình ích kỷ, vì vậy tôi cảm thấy bế tắc và không thể tu luyện tốt. Tôi vẫn chỉ là vì bản thân mình .

Tôi có một trải nghiệm khác tương tự. Một ngày nọ, tôi rất buồn ngủ và muốn vượt qua nó. Mẹ tôi nói nếu cảm thấy quá mệt mỏi, thì nên ngủ trưa. Bà ấy nói lại lần nữa, vì vậy tôi đã ngủ trưa. Khi thức dậy, tôi thực sự giận bà vì tôi muốn tỉnh chứ không muốn ngủ. Tôi nghĩ rằng bà đã làm tôi mắc sai lầm. Nhưng tôi không hướng nội chút nào. Chính niệm của tôi không mạnh và điều đó làm tôi buồn ngủ.

Tôi vẫn có tâm phàn nàn về người khác. Điều tệ hơn là tôi luôn nghĩ rằng những người khác làm tôi mắc sai lầm. Tôi không nghe ai và coi thường mọi người. Tôi có suy nghĩ tiêu cực và thường tật đố với người khác.

Trước đây, khi đến thăm các học viên khác và họ mời tôi ăn cơm, tôi thường mang một ít về nhà. Lúc đầu, tôi không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng đây là chấp trước vào lợi ích cá nhân và tôi không nên mang thức ăn của họ về nhà.

Sau đó, tôi cố gắng từ chối, nhưng họ cứ khăng khăng muốn tôi nhận, và tôi vẫn từ chối. Họ hỏi có phải vì tôi sợ bị mất đức không. Điều đó làm tôi rất bực, và một khối vật chất oán hận nổi lên. Tôi hướng nội và thấy rằng, khi tôi từ chối, nó vẫn dựa trên lợi ích cá nhân. Tôi thiếu kiên nhẫn, kiêu ngạo và chỉ quan tâm đến bản thân mình.

Suy nghĩ của tôi không chính. Khi cố gắng chính lại mình, tôi phát hiện ra rằng kiểu suy nghĩ này xuất phát từ văn hoá Đảng. Nó khiến tôi hung hăng. Khi ai đó không đồng ý với tôi, tôi sẽ rất tức giận.

Tôi hiểu rằng hình thức tư duy này không phù hợp với một học viên, vì vậy tôi quyết định loại bỏ nó vĩnh viễn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/15/385115.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/6/178334.html

Đăng ngày 20-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share