Bài viết của Thanh Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-05-2019] Tôi là một nông dân 55 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 8 năm 1998. Trước đó, cuộc sống của tôi toàn là những mâu thuẫn và ưu phiền. Tôi phải chịu đựng nhiều chứng bệnh như tiền đình, viêm vú, đáy não bị nghẽn và viêm khớp. Lúc còn nhỏ, tôi cũng từng trải qua những cơn bỏng lạnh mỗi khi mùa đông đến. Tôi đã tham gia khoá giảng chín ngày vào năm 1998 và học các bài công pháp vào ngày cuối cùng.

Khi đang luyện bài công pháp thứ hai, tôi bị ngất đi, mặt đập xuống đất, đầu ngã xuống đống đá bên cạnh bãi tập. Mười phút sau tôi tỉnh lại và phát hiện rằng tôi không có một vết thâm hay vết xước gì trên mặt, cho dù tôi ngã chạm mặt xuống đất. Kể từ đó, bệnh tiền đình của tôi biến mất.

Tất cả các bệnh khác của tôi cũng biến mất. Tôi mỉm cười hạnh phúc mỗi ngày vì cảm thấy thật tuyệt khi cơ thể không còn bệnh nữa.

Đại Pháp dạy tôi làm người tốt. Tôi nỗ lực hành xử theo Chân – Thiện – Nhẫn và xem nhẹ mọi mâu thuẫn. Tôi đối xử từ bi với chồng, con và bố mẹ chồng. Hoàn cảnh gia đình tôi trở nên tốt hơn và cuộc sống của tôi thật viên mãn.

Tất cả hàng xóm của tôi đều khen tôi trông rất lạc quan. Tôi nói với họ: “Tôi làm sao không thế được chứ? Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp rồi. Những gì Đại Pháp mang đến cho tôi đều vô giá, bao nhiêu tiền cũng không mua được“.

Buông bỏ tâm oán hận

Tôi trời sinh tính tình hiền lành, chu đáo, không thích đối đầu với người khác. Thế nhưng tôi lại được gả vào một gia đình mà bố mẹ thường xuyên đánh con trai và con dâu.

Có lần tôi thấy bố chồng tôi và con dâu cả của ông cãi vã và dùng dao chĩa vào nhau. Tôi sợ quá đến mức nhốt mình trong phòng cả nửa ngày. Mẹ chồng tôi cũng nóng tính và hiếu chiến có tiếng trong làng. Sau khi tôi về nhà chồng thì bà cũng về quê ở đến khi vụ xuân qua đi mới quay lại.

Trước vụ xuân, bố chồng tôi mượn tiền của tôi. Ông nói ông không có tiền để mua hạt và phân bón. Ông nói ông sẽ trả lại cho tôi sau vụ thu hoạch vào mùa thu. Bố chồng tôi có 5 hecta đất trồng trọt. Vì thế tôi đã đưa hết tiền hồi môn của mình cho ông.

Sau vụ thu hoạch vụ thu, mẹ chồng tôi bắt đầu phân chia tài sản gia đình. Bà không chịu trả lại món tiền mà bố chồng tôi đã đã mượn và nói rằng dù sao thì tôi cũng ăn cơm ở nhà ông bà. Cả năm làm lụng mà vợ chồng tôi chỉ được mẹ chồng tôi chia cho có hơn 90 kg ngô.

Sau đó, mẹ chồng tôi cho vợ chồng chúng tôi mượn hơn 10.000 Nhân dân tệ và yêu cầu chúng tôi phải trả cho bà khoản nợ 600 Nhân dân tệ mà bà đã vay ai đó từ vài năm trước. Vì tôi không đồng ý nên bà đã xui bố chồng tôi dùng cuốc đánh tôi, làm tôi sợ phát ngất.

Sau khi tôi sinh con, mẹ chồng không nấu cho tôi một bữa ăn nào vì đó là tục lệ ở làng chúng tôi. Bà để cho chồng tôi – một người không biết nấu ăn lo việc bếp núc. Bà con họ hàng đến biếu gạo cho tôi nhưng mẹ chồng tôi giữ lại ăn và thay vào đó cho tôi ăn bột.

Trong suốt cả tháng tôi ở cữ, chồng tôi đều nấu súp bột cho tôi ăn hàng ngày. Điều này đã khiến tôi bị axit dạ dày. Kể từ đó, mỗi lần tôi ăn súp bột là bụng tôi lại nóng sôi lên.

Mười năm hôn nhân của tôi thật tăm tối, không hề có dấu vết của niềm vui, mà tôi thường xuyên phải sống trong nước mắt. Mỗi ngày đều sống trong thù hận. Mỗi lần nhìn thấy mẹ chồng, tôi đều không thèm để ý đến bà và phát thệ rằng tôi sẽ hận bà suốt đời. Trạng thái tinh thần của tôi lúc nào cũng tiêu cực và chán nản nên tôi đã ngã bệnh toàn thân.

Những đám mây xám xịt cuối cùng cũng biến mất sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Những bài giảng có nội hàm sâu sắc của Sư phụ Lý đã khiến tâm oán hận trong tôi biến mất tự lúc nào. Tôi hiểu nguyên lý nghiệp lực luân báo của vũ trụ trong quan hệ giữa người với người.

Tôi hiểu lý do vì sao mẹ chồng tôi lại đối xử tệ với tôi như thế. Có lẽ trong tiền kiếp, tôi đã từng làm thế với bà và giờ đây, tôi phải hoàn trả nghiệp. Là một người tu luyện, tôi phải làm theo những gì Sư phụ giảng:

“Tất nhiên, người tu luyện không coi người nào là kẻ thù cả; ai cũng không xứng làm địch nhân của Đại Pháp (Chuyển Luân hướng thế gian, Tinh tấn yếu chỉ 3)

Người tu luyện phải đối xử tốt với tất cả mọi người. Sau khi tôi hiểu ra được những Pháp lý này, tôi đã giúp mẹ chồng tôi việc đồng áng, giặt giũ và bất kể điều gì bà cần tôi giúp.

Dựa trên cơ điểm của Pháp, tôi nhìn nhận hoàn cảnh của bà và cảm thông với bà: gia đình con trai trưởng ở xa, con trai thứ thì đã mất khi còn nhỏ, người con gái duy nhất của bà thì bị bệnh thần kinh. Chồng tôi thì bận làm việc và còn nghiện cờ bạc nên anh ấy chưa bao giờ quan tâm đến bố mẹ. Vì thế, gánh nặng chăm sóc họ ở tuổi xế chiều đặt lên vai tôi.

Theo văn hoá truyền thống Trung Hoa, thì “bách thiện hiếu vi tiên”. Dù bố mẹ chồng không sinh ra và nuôi nấng tôi khôn lớn nhưng tôi vẫn cần phải hiếu thảo với họ.

Sau khi bố chồng tôi qua đời, cuộc sống của mẹ chồng tôi còn khó khăn hơn. Mọi thứ của bà từ bữa ăn, trang phục, đi lại, giao tiếp đều phụ thuộc vào tôi. Tôi trở thành chỗ dựa tinh thần cho bà.

Khi bà ốm, tôi đi gọi bác sĩ cho bà, mua thuốc cho bà uống và luôn ở bên cạnh chăm sóc bà như một y tá riêng.

Bà thường xúc động rơi nước mắt và khen tôi tốt với bà hơn cả con gái ruột. Tôi nói với bà rằng “Nhờ có Đại Pháp và Sư phụ Lý, con mới có thể hiếu thuận với mẹ như vậy”. Bà trả lời “Mẹ phải chân thành cảm ơn Sư phụ Lý Hồng Chí!”

Con dâu tôi có một lần than thở với tôi rằng: “Bà có một người con trai nữa nhưng sao họ không chăm sóc cho bà, mà để chúng ta làm hết thế? Con thấy thật bất công”.

“Họ không sống ở quê. Nước xa không giải được khát gần. Mẹ là một học viên Đại Pháp và mẹ không nghĩ nhiều về việc ai làm gì”.

Sau khi em chồng tôi qua đời vì bệnh tật, tôi trở thành người thân thiết nhất với bà. Tôi có thể cảm nhận được cuộc đời bà quá khổ, quá tội nghiệp. Những khổ nạn của bà cũng trở thành khổ nạn của tôi. Việc gì của bà cũng cần đến tôi.

Khi tỉnh táo, bà đều cảm ơn tôi. Nhưng khi bà lẩm cẩm, bà lại bắt bẻ tôi, thậm chí còn nói xấu tôi với người ngoài. Tôi không hề oán hận bà và cứ tiếp tục chăm sóc bà.

Sư phụ giảng:

“Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui”. (Cảnh giới, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Là một người tu luyện, tôi cần phải hành xử theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn.

Bệnh ung thư máu biến mất

Năm 2015, cổ trái của tôi xuất hiện một cục sưng đỏ nhỏ như hạt đậu. Tưởng là bị muỗi cắn, tôi đã không để ý lắm đến nó. Cục sưng đỏ phát triển to như hạt mơ. Nó đỏ, sưng và rất đau. Cổ và mặt tôi sưng lên và cơn đau lan đến hết cả đầu tôi.

Đó là mùa thu hoạch vụ thu nên tôi cứ tiếp tục làm đồng. Một ngày, cục sưng đó bắt đầu bể ra và rỉ máu. Mẹ chồng tôi ghé ngang qua vào giờ cơm trưa và sửng sốt khi nhìn thấy nó. Bà lo lắng và đi gọi một học viên trong làng đến, người đồng tu này cũng nói nhìn nó không ổn.

Buổi chiều hôm đó, chồng tôi không cho tôi ra đồng và muốn tôi đi bệnh viện khám bệnh.

Tôi nghĩ “Tôi là một học viên và đây không phải là bệnh. Đây là tà ác ở không gian khác đang bức hại tôi. Tôi có Sư phụ và Đại Pháp”.

Tôi giải thích với gia đình rằng đây không phải là bệnh và tôi không cần phải đi bác sĩ. Mẹ chồng và chồng tôi mặc dù không hiểu nhưng cũng không bắt tôi đi bệnh viện nữa.

Tôi học Chuyển Pháp Luân, luyện công và phát chính niệm cường đại. Hai học viên khác cũng đến phát chính niệm giúp tôi. Ba ngày sau, vết sưng đỏ trên cổ tôi nhỏ hơn, mặt và cổ tôi không còn sưng nữa. Đầu tôi cũng không đau nữa. Bảy ngày sau, vết sưng đỏ biến mất hoàn toàn.

Gia đình tôi và tôi vui mừng khôn xiết và vô cùng biết ơn Sư phụ vì đã cứu sống tôi.

Năm 2017, chị chồng tôi cũng có một cục sưng tấy bên cổ trái. Khi nó to như hạt mơ thì chị ấy cũng đi đến bệnh viện thành phố để mổ lấy nó ra. Một cục khác lại xuất hiện đúng chỗ đó và lớn dần lớn dần. Khi nó lớn bằng quả trứng thì nó bể ra và rỉ máu. Bốn tháng sau thì chị ấy qua đời.

Nghĩ về việc chị dâu và tôi đã trải qua, tôi ngộ ra rằng huyền năng của Đại Pháp đã cứu mạng tôi. Y học hiện đại chỉ có thể đẩy lùi các triệu chứng nhưng không thể cứu người được. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, có lẽ tôi cũng có kết cục như chị dâu tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/11/385984.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/24/177745.html

Đăng ngày 12-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share