Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Giang Tô, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-03-2019]

Sư phụ giảng:

“Tu luyện thật khó; khó [là ở chỗ] bất kể khi trời đổ đất sụp, tà ác điên cuồng bức hại, [lúc] liên quan đến sống chết, vẫn có thể vững vàng tiến bước trên con đường tu luyện của [bản thân] chư vị; bất kể sự việc gì ở xã hội nhân loại đều không can nhiễu được đến bước đi đều chân trên con đường tu luyện”. (“Lộ”, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi ngộ ra từ việc học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp rằng người tu luyện chỉ có thể đi tốt trên con đường tu luyện của mình khi thời thời khắc khắc đều đặt tâm trong Pháp.

Chồng tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư và nhập viện vào năm 1998. Một bệnh nhân cùng phòng bệnh nói với chúng tôi rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mang lại những lợi ích thần kỳ và gợi ý chồng tôi nên tập thử. Tôi không thực sự tin vào việc đó và tôi lo rằng việc tập luyện sẽ gây ra một số ảnh hưởng phụ diện cho chồng tôi, vì thế tôi đã không nghe theo.

Hai tuần sau tình trạng của chồng tôi trở nên xấu hơn vì vậy chúng tôi quyết định thử tập Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi yêu cầu tôi tập trước để xem nó thế nào. Tôi cảm thấy đầy hoài nghi, nhưng vì để cứu chồng, nên tôi đã bắt đầu tập.

Mặc dù động cơ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi là bất thuần, nhưng Sư phụ Lý vẫn tịnh hoá cơ thể cho tôi và tôi đã sớm khỏi bệnh mãn tính. Sau khi nhìn thấy điều này, chồng tôi cũng đã bắt đầu tu luyện. Kết quả là sức khoẻ của anh ấy hồi phục nhanh chóng, và anh ấy cũng sớm được xuất viện. Gia đình chúng tôi đã vui vẻ trở lại.

Trưởng phòng 610 chứng kiến uy lực của Đại Pháp

Chính quyền Giang Trạch Dân bắt đầu phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Chồng tôi trở nên sợ hãi và đã dừng tu luyện. Kết quả là, sức khoẻ của anh ấy bị suy giảm nhanh chóng, và anh ấy đã qua đời vào năm 2002. Tháng 10 năm đó tôi bị bắt giữ và bị đưa tới trung tâm tẩy não địa phương.

Vào thời gian đó, tôi đã không nhìn nhận cuộc bức hại từ cơ điểm của Pháp. Tôi luyện công đều đặn nhưng lại buông lơi học Pháp. Mặc dù tôi không cung cấp bất kể thông tin nào khác về các học viên cho chính quyền nên họ không thể bức hại các học viên, nhưng tôi đã dùng phương thức của người thường để phản bức hại.

Một ngày nọ, trung tâm tẩy não cho chiếu “Vụ tự thiêu giả trên quảng trường Thiên An Môn” để tẩy não chúng tôi. Tôi đã thực sự xem đoạn phim đó. Tối hôm đó trưởng Phòng 610 đã nói chuyện với tôi và hỏi tôi đã nghĩ gì.

“Đây là một trò lừa bịp”, tôi nói với anh ta. “Chiếc chai nhựa nằm giữa hai chân của người đàn ông không bị lửa thiêu cháy. Có báo cáo rằng chiếc chai đựng đầy xăng. Đây hoàn toàn là một vở kịch”.

Anh ta nhìn tôi ngạc nhiên và không nói được một từ nào trong một lúc lâu. Tôi nói tiếp: “Cái gọi là một chính phủ lớn mạnh lại sử dụng một mánh khoé rẻ tiền như vậy để bôi nhọ Pháp Luân Công. Điều đó chứng tỏ rằng Đại Pháp không hề có hại cho xã hội, mà hoàn toàn có lợi”.

Sau đó, tôi kể cho anh ta nghe câu chuyện của mình: “Tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với tâm nghi ngờ, mà không phải là chân tu. Từ giờ trở đi, tôi sẽ chân chính tu luyện Đại Pháp và sẽ không bao giờ từ bỏ”. Anh ta nhìn tôi mà không thể hiện ra chút biểu cảm nào và bảo lính canh đưa tôi trở về phòng giam.

Sau đó, tôi có nhiều thời gian hơn cho bản thân và môi trường tu luyện của tôi có sự cải biến rõ rệt. Tôi thực sự muốn nhẩm Pháp, nhưng tôi lại không thể nhớ dù chỉ một bài thơ trong Hồng Ngâm bởi tôi đã không học Pháp đủ nhiều trước đó. Điều này khiến tôi vô cùng đau khổ nhưng Sư phụ đã nhìn thấy cái tâm thuần tịnh của tôi và đã hiển thị một tá bài thơ trong Hồng Ngâm lên trên tường phòng giam. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Điều này khiến tôi có được thể ngộ sâu sắc hơn về hai từ: “Sư Phụ”.

Khi tôi nhẩm Pháp nhiều hơn, tâm tính tôi đề cao nhanh chóng. Tôi không còn căm ghét những người bức hại tôi nữa; trong tâm tôi chứa đầy lòng từ bi. Một tháng sau, vị trưởng Phòng 610 lại nói chuyện với tôi lần nữa. Anh ta bảo tôi rằng lẽ ra tôi bị kết án ba năm tù nhưng anh ấy đã nói chuyện một cách thiện ý trong cuộc họp thành phố và họ đã quyết định thả tôi ra. Anh ấy hỏi tôi nửa đùa nửa thật rằng liệu có một vị Phật nào của Pháp Luân Đại Pháp đang bảo hộ tôi không? Tôi đã cười với anh ấy.

Ngày hôm sau, anh ấy chở tôi về nhà bằng xe của anh ấy. Sau hai tháng ở trung tâm tẩy não, nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã trở về nhà an toàn.

Tu luyện Đại Pháp khiến môi trường làm việc trở nên hài hoà

Tôi làm ở vị trí quản lý bán hàng của một công ty tài chính lớn ở Trung Quốc. Lợi nhuận của công ty bị sụt giảm trong những năm gần đây do tình hình kinh tế bị suy thoái. Tuy nhiên, việc bán hàng của tôi vẫn tiến triển tốt, bởi vậy, những người đồng nghiệp đã ngưỡng mộ tôi.

Năm ngoái, tôi bị giam giữ trong một trung tâm tẩy não gần một tháng vì đệ đơn kiện Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc) do khởi xướng cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù vậy, tổng doanh số bán hàng của tôi vẫn đứng thứ hai công ty trên toàn quốc, và những đồng nghiệp đã chúc mừng tôi bằng hoa và những tràng vỗ tay. Tôi nói với họ rằng vinh dự này thuộc về họ bởi vì họ đã đối xử tử tế với tôi – một người tu luyện Đại Pháp, cho dù tôi đã bị bức hại. Những người quản lý thậm chí còn đi đến trung tâm tẩy não vài lần và yêu cầu trả tự do cho tôi.

Chi nhánh công ty nơi tôi làm việc là một chi nhánh nhỏ, với ít khách hàng hơn so với những chi nhánh lớn. Vì tôi luôn dẫn đầu về doanh số bán hàng, nên tôi được mời phát biểu tại Hội nghị nhân viên bán hàng xuất sắc hàng năm. Tôi đã nói vài câu chuyện thành công của tôi và nói với những người tham dự rằng bí quyết thành công là do tôi luôn tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.

Mọi người dường như rất thích thú trước bài phát biểu của tôi, và nhiều người yêu cầu tôi gửi lại cho họ bài phát biểu và chụp ảnh cùng với tôi. Những người tổ chức hội nghị đã gửi bản “bí quyết” thành công của tôi cho tất cả những người tham dự thông qua WeChat.

Chứng thực Pháp bất chấp xu thế của xã hội

Cuối năm ngoái, tôi gặp phải một số vấn đề khi một trong những khách hàng của tôi bị thua lỗ lớn do sự biến động của thị trường và đã yêu cầu bồi thường. Quy định của công ty chúng tôi là người bán hàng sẽ phải chi trả bất cứ khoản bồi thường nào từ tiền riêng của mình. Các nhân viên đã phàn nàn về quy định này, và doanh số bán hàng sụt giảm đáng kể và điều này trở thành một vòng luẩn quẩn.

Khi người khách hàng yêu cầu bồi thường, tôi đã hướng nội để xem cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở nào của tôi.

Sư phụ giảng:

“Những việc đó đều là công tác ở xã hội người thường; công tác không là tu luyện, nhưng tu luyện của chư vị sẽ phản ánh vào công tác”. (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco năm 2005)

Tôi đã suy nghĩ kỹ về điều này nhưng vẫn không tìm ra được căn nguyên của vấn đề. Tuy nhiên, tôi nhận ra hai điều. Thứ nhất, nguồn thu nhập của học viên cung cấp tài nguyên cho Đại Pháp, và thứ hai, chúng ta không cho phép tà ác thao túng con người phạm tội đối với đệ tử Đại Pháp. Tôi phát chính niệm liên tục để thanh trừ các can nhiễu, nhưng kết quả vẫn không khả quan.

Một ngày trước khi tôi định nói chuyện với khách hàng, tôi đã nói với học viên khác về tình trạng khó khăn của mình. Anh ấy đã nhẩm một câu thơ trong Hồng Ngâm:

“Tiệt trất thế hạ lưu”. (“Phổ Chiếu”, Hồng Ngâm II).

Tạm dịch:

“Đệ tử Đại Pháp cần phải chứng thực Pháp, chứ không đi theo xu thế của xã hội”. (“Phổ Chiếu”, Hồng Ngâm II)

Sau đó, anh ấy đề nghị tôi đọc những bài chia sẻ kinh nghiệm về cùng chủ đề trên trang web Minh Huệ.

Tôi hướng nội và nhận ra rằng mình luôn nghĩ đến bản thân trước tiên khi có vấn đề phát sinh. Tôi đã dùng quan niệm của người thường để tìm cách giải quyết thay vì giao phó cho Sư phụ an bài. Trên bề mặt dường như tôi có đầy đủ chính niệm, nhưng thực tế là tôi đã không hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Bởi vì tôi không thực sự loại bỏ chấp trước vào tự ngã, nên tôi đã cản trở chính những nỗ lực của bản thân để chứng thực Pháp.

Sau khi nhận ra điều này, sự lo lắng của tôi biến mất và sự tự tin tăng lên gấp bội. Tôi đã nói chuyện ổn thoả với khách hàng, thể hiện sự chân thành và tường hoà của một học viên cho anh ấy thấy. Tôi giải thích cho anh ấy về mối quan hệ giữa mất và được. Tôi đã nói chuyện với anh ấy khoảng hai giờ đồng hồ, và kết thúc cuộc thảo luận, anh ấy đã đồng ý với cách suy nghĩ của tôi. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã tránh bị thua lỗ một khoản lớn.

Ngăn chặn tà ác lừa dối chúng sinh

Một ngày nọ, trưởng phòng gọi tôi tới văn phòng của cô ấy. Cô ấy nói rằng một trong số các khách hàng của chúng tôi đã báo cáo việc tôi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và phân phát tài liệu Đại Pháp trong một sự kiện của công ty. Tôi có chút ngạc nhiên bởi điều này không đúng sự thật. Tôi biết rằng đây là thủ đoạn của tà ác, vì thế tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Mặc dù tôi có sơ hở, nhưng tôi đã phủ nhận sự bức hại của tà ác đối với bản thân và sự huỷ hoại những sinh mệnh mà tôi có trách nhiệm cứu độ. Tôi phát chính niệm thanh lý những nhân tố tà ác ở không gian khác.

Tôi bình tĩnh lại và giải thích với cô ấy rằng có một khách hàng bị ngất trong sự kiện đó. Một khách hàng khác là một học viên Đại Pháp đã bảo cô ấy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Người khách hàng kia đã đưa cho cô một lá bùa hộ mệnh và một cuốn sách nhỏ Đại Pháp, và người khách hàng bị ngất đã vô cùng cảm kích.

Trưởng phòng gật đầu sau khi tôi kết thúc và không nói gì cả. Tôi nói với cô ấy về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và cho cô ấy biết rằng mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân. Cô ấy nhìn tôi và nói: “Cô biết quản lý A đã mang vị khách hàng đó tới đây. Cô nên cẩn thận thì hơn”.

Người trưởng phòng với ngữ khí bình hoà nói với tôi: “Tôi biết cô là một người tốt và làm việc chăm chỉ, nhưng cô nên cố gắng nhận thức được điều gì nên nói ở những hoàn cảnh khác nhau. Nếu ai đó báo cáo lên cấp quản lý cao hơn, tôi khó lòng có thể giúp cô”.

Tôi cảm ơn cô ấy đã nhắc nhở. Con xin tạ ơn sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, nhờ đó tôi đã vượt qua được khổ nạn.

Sư phụ giảng:

“Bây giờ con người đều phải biểu [đạt] thái [độ], trong khi đệ tử Đại Pháp giảng thanh chân tướng, cứu người, [thì] biểu hiện của những sinh mệnh đó sẽ định ra tương lai của họ”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc năm 2015)

Vậy lý do nào khiến cựu thế lực có thể dùi vào để huỷ hoại cơ duyên được đắc cứu của chúng sinh? Tôi hướng nội và nhận thấy lẽ ra tôi phải giảng chân tướng cho các đồng nghiệp tốt hơn. Tôi cứ nghĩ rằng họ đã nhìn thấy con người tôi tôt như thế nào, và từ việc đó họ sẽ biết được Pháp Luân Đại Pháp là gì. Tôi mới chỉ nhắc tới Đại Pháp với A mà chưa giảng chân tướng thấu đáo cho cô ấy. Tôi quyết định cứu cô ấy và không cho phép tà ác bức hại cô hoặc những người xung quanh cô.

Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ; chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tháng ba năm nay, công ty chúng tôi đã tổ chức một sự kiện kéo dài hai ngày để tri ân khách hàng, và A đã tham dự sự kiện.

Theo lịch trình, chúng tôi sẽ giới thiệu các sản phẩm mới tới khách hàng trên đường đi tới một danh lam thắng cảnh. Tuy nhiên chiếc micro trên xe buýt không hoạt động. Hướng dẫn viên trở nên lo lắng và liên tục yêu cầu người lái xe dừng lại và tìm một chiếc micro khác. Khi họ không thể tìm thấy cái nào tốt hơn, tôi đề nghị A cùng nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo” với tôi. Tôi nói với cô ấy rằng hướng dẫn viên có thể tìm thấy chiếc micro tốt hơn ở điểm dừng tiếp theo. A nhìn tôi ngờ vực nhưng không nói gì cả.

Khoảng 15 phút sau, tôi yêu cầu lái xe dừng lại ở một khu vực nghỉ ngơi. Hướng dẫn viên không thể tìm thấy chiếc micro nào ở quầy dịch vụ, nhưng cô ấy đã thấy một chiếc xe buýt địa phương và hỏi người lái xe có chiếc micro nào không. Người lái xe có một chiếc và đã cho cô ấy mượn. A vỗ tay, và nói: “Thật thần kỳ! Thật thần kỳ!”.

Tối hôm đó A đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi về tu luyện, và tôi đã trả lời cô ấy một cách chi tiết. Cuối cùng cô ấy nói rằng tôi đáng lẽ phải có được tự do tín ngưỡng và rằng không ai có quyền cản trở việc này. Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã cứu độ chúng sinh!

Nhìn lại chặng đường tu luyện hơn 20 năm qua, ban đầu tôi còn hoài nghi về Đại Pháp nhưng sau đó đã kiên định tu luyện. Tôi đã buông bỏ sinh tử và cuối cùng buông bỏ được chấp trước vào tự ngã. Từng chút thăng hoa trong tu luyện đều nhờ vào sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Con sẽ tu luyện tinh tấn hơn bao giờ hết.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/3/383258.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/12/177112.html

Đăng ngày 11-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share