Bài viết của Tầm Chân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp
[MINH HUỆ 07-05-2019] Tôi là một học viên trẻ tuổi sinh vào những năm 1980. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2010. Pháp Luân Đại Pháp đã thanh lọc cơ thể cũng như tâm hồn tôi và giúp tôi tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống trong thế giới đầy bùn lầy dơ bẩn này.
Cuộc sống khó khăn trong suốt hành trình dài điều trị bệnh
Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi phải chịu đựng một căn bệnh hiếm gặp gọi là rối loạn thần kinh cảm giác với chứng teo cơ nhẹ. Bệnh này được cho là không thể chữa được. Trong giai đoạn cuối của bệnh, các vùng teo cơ lớn do hoại tử thần kinh khiến người bệnh bị biến dạng. Tôi đã dành hết tuổi thanh xuân quý giá của mình để đến các bệnh viện khác nhau và tìm kiếm các phương pháp điều trị.
Hồi đó tôi sống xa nhà để đi học đại học và phải tự mình đi khám bác sĩ và tự mình đến phòng khám. Không ai có thể thực sự hiểu được những khổ nạn và khó khăn mà tôi đã trải qua.
Bên trái cơ thể của tôi bị tê liệt. Chân tôi nặng đến nỗi có cảm giác như chứa đầy chì. Mặt tôi bị sưng và biến dạng. Tôi bị đau đầu và mất ngủ và không thể cầm nỗi một tờ giấy. Tôi không thể mặc váy hoặc đi giầy hoặc ăn bất kỳ thực phẩm lạnh vào mùa hè. Tôi dùng nước ấm để đánh răng. Tôi cũng bị viêm dạ dày, viêm ruột, tăng sản xương và viêm tai giữa. Hầu như không có phần nào trên cơ thể tôi không bị ảnh hưởng.
Khi khuôn mặt bị biến dạng nghiêm trọng, tôi đã không về nhà trong suốt ba năm. Vào đêm giao thừa, tôi ở lại ký túc xá và ăn mì tôm. Tôi bị đuổi ra khỏi phòng học vì mùi thuốc lá nồng nặc. Bạn bè đuổi tôi ra khỏi phòng và gây khó dễ cho tôi. Người đi đường chế nhạo cái đầu trọc của tôi.
Cuộc sống là một chuỗi dài những nỗi thất vọng và trong tôi tràn ngập nỗi buồn và hận thù. Tôi không thể hiểu tại sao tôi phải chịu đựng những điều bất hạnh này mặc dù tôi chưa bao giờ làm hại hoặc chửi mắng ai. Tại sao mọi người luôn bắt nạt tôi mặc dù tôi đối xử tử tế với họ? Bệnh của tôi bắt đầu có vẻ kiểm soát được sau khi tôi hỏi ý kiến các chuyên gia. Mặc dù tôi phải dùng thuốc trong suốt quãng đời còn lại, nhưng tôi vẫn hài lòng. Tôi chưa bao giờ nghĩ bệnh của tôi có thể chữa khỏi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi được một công ty tài chính nổi tiếng tuyển dụng. Tôi dành toàn bộ thời gian cho công việc để bù đắp khoảng thời gian mà tôi đã đánh mất trong những năm trước và hy vọng sẽ bù đắp lại cho cha mẹ và trả nợ những người đã giúp đỡ tôi.
Trái với vọng tưởng của tôi, tôi cảm thấy kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần. Những người làm trong ngành tài chính chỉ chạy theo lợi. Xung đột là chuyện cơm bữa, cùng sức ép và khối lượng công việc rất nặng nề. Tôi đã hoài nghi về ý nghĩa của cuộc sống. Cuộc sống có phải như thế này không: đấu tranh với nhau, kiếm tiền để trở nên nổi tiếng và giàu có? Đó không phải là những gì tôi muốn. Tôi muốn trở thành một người tốt. Nhưng, trên thực tế, những người tốt lại hay bị bắt nạt. Tôi thấy lạc lõng, lo lắng, chán nản và quyết định bỏ việc. Tôi bị trầm cảm nhẹ. Tôi không muốn làm bất cứ việc gì hoặc gặp bất cứ ai. Tôi cảm thấy mệt mỏi và mất phương hướng.
Khi còn nhỏ, tôi rất tin vào Thần Phật. Tôi đã đọc Kinh thánh ở trường tiểu học. Tôi cũng đọc sách Phật giáo. Tôi đã không thay đổi gì nhiều sau khi đọc những cuốn sách đó mặc dù tôi nghĩ chúng rất hay. Khi học đại học, tôi đã đến rất nhiều ngôi chùa nhưng thấy rằng các nhà sư không chân chính tu luyện và cách hành xử thì không khác gì người thường. Họ không lương thiện giống như trong sách Phật giáo mô tả. Tôi thường lang thang tìm kiếm trên internet, hy vọng tìm thấy đại đạo có thể cho tôi biết ý nghĩa của cuộc sống.
Hoàn toàn bị thuyết phục bởi các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp
Trong nhiều năm, tôi đã truy cập các trang web bên ngoài Trung Quốc bằng cách sử dụng phần mềm vượt tường lửa và biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là xấu xa và không dung thứ cho bất kỳ nhóm người nào có tín ngưỡng. Tôi xem Pháp Luân Đại Pháp là một nhóm tôn giáo hoặc một tổ chức nhân quyền nào đó. Tôi đồng cảm với các học viên nhưng lại không nguyện ý giúp đỡ họ.
Ban đầu, khi biết ĐCSTQ đang thu hoạch nội tạng từ các học viên, tôi rất kinh hoàng và không thể ngủ cả đêm hôm đó. Đây là ma quỷ, vượt ra ngoài giới hạn của đạo đức và lương tâm con người. Trái tim tôi đau nhói. So với những học viên đó, nỗi khổ của tôi chẳng là gì cả. Tôi tự hỏi họ là người như thế nào và điều gì khiến họ kiên định với đức tin của mình đến vậy. Trong thế giới vật chất nơi con người chỉ chạy theo tiền bạc, chỉ có chân lý mới có thể truyền cảm hứng cho họ giữ vững niềm tin và từ bỏ mọi thứ, kể cả khi bị mổ sống cướp nội tạng.
Trước đây tôi đã tải sách Pháp Luân Đại Pháp về máy nhưng chưa đọc. Tôi muốn tìm hiểu những điều trong sách và muốn biết tại sao rất nhiều người kiên quyết không từ bỏ đức tin của mình. Tôi say mê đọc Chuyển Pháp Luân.
Ngay khi tôi mở cuốn sách ra, tôi đã không thể đặt nó xuống. Giống như nối phích cắm với nguồn điện, tôi như được truyền năng lượng. Tôi hoàn toàn bị thuyết phục bởi các nguyên lý trong cuốn sách. Tôi nhận ra rằng cuối cùng mình đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống. Tôi đã tìm thấy câu trả lời cho những gì tôi đang tìm kiếm. Đây đúng là Phật Pháp chân chính!
Sư phụ giảng:
Con người phải phản bổn quy chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người; do vậy một cá nhân hễ muốn tu luyện, thì được [xác] nhận là Phật tính đã xuất hiện. Niệm ấy trân quý nhất, vì vị ấy muốn phản bổn quy chân, muốn từ tầng của người thường mà nhảy ra.“ (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Bởi vì trong vũ trụ này có một [Pháp] lý: những sự việc nơi người thường, chiểu theo Phật gia [tuyên] giảng, đều có quan hệ nhân duyên; sinh lão bệnh tử, [chúng] tồn tại đúng như vậy ở [cõi] người thường. Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Biết các nguyên lý của Đại Pháp, cuối cùng tôi đã buông bỏ được những oán hận mà tôi đã tích lũy từ nhiều năm qua. Tôi nhận ra rằng tôi không được ghét bỏ bất cứ ai. Nếu người khác làm tổn thương tôi, có thể là tôi đang phải trả lại những khoản nợ mà tôi đã nợ họ từ kiếp trước. Mọi thứ đều có mối quan hệ nhân duyên. Cuộc sống đã được an bài từ trước. Tôi nên đối mặt với nghịch cảnh và sự công bằng bằng tâm thái tích cực. Vì mục đích của cuộc sống là phản bổn quy chân, nên tôi cần buông bỏ tất cả.
Sư phụ giảng:
“Là một cá nhân, nếu thuận với đặc tính Chân Thiện Nhẫn này của vũ trụ, thì mới là một người tốt; còn người hành xử trái biệt với đặc tính này, thì đúng là một người xấu”. (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)
Tôi hiểu được ý nghĩa của việc trở thành một người tốt và làm thế nào để trở thành một người tốt. Một người tốt chân chính không mong đợi được báo đáp và họ thực sự tốt đối với người khác; một người tốt chân chính có thể kiên nhẫn với những thiếu sót và yêu cầu vô lý của người khác và có thể chịu đựng mọi thứ; một người thực sự tốt cân nhắc vấn đề của người khác từ quan điểm của họ và không quan tâm đến những hành động sai trái của người khác. Đây là lòng từ bi đích thực.
Đánh giá dựa trên Pháp, tôi thực sự đã từng mong chờ được nhận lại những điều mà mình đã phó xuất. Tôi hy vọng rằng những người mà tôi đã giúp đỡ ít nhất sẽ không làm tổn thương tôi. Tôi không phải là một người tốt thực sự. Khi tôi không hài lòng, tôi nghĩ rằng việc này là bất công và điều đó làm tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi đã quá tập trung vào việc đọc sách đến nỗi quên uống thuốc đúng giờ. Một tuần sau tôi nhận ra mình vẫn khỏe và vẫn ngủ ngon. Tôi rất sợ lạnh. Đó là vào một ngày mùa đông tháng 11. Tôi không đặt máy sưởi nhưng tay chân tôi cảm thấy ấm. Tôi cảm thấy rất nóng vào ban đêm đến nỗi tôi không thể đắp chăn.
Ban đầu tôi đã bị choáng ngợp bởi các nguyên lý chân chính của Đại Pháp và không quan tâm đến lợi ích chữa bệnh tuyệt vời của Pháp Luân Công. Do được giáo dục trong khoa học thực chứng, tôi không tin rằng người ta có thể lành bệnh chỉ bằng cách đọc một cuốn sách. Nhưng phản ứng siêu thường của cơ thể tôi đã chứng minh tôi sai. Tôi thử ngừng dùng thuốc và bắt đầu học các bài tập.
Vài ngày sau tôi bắt đầu cảm thấy lạnh và tôi có thể cảm nhận được khí lạnh được giải phóng ra khỏi cơ thể. Mụn nhọt xuất hiện trên mặt tôi. Tôi bị tiêu chảy và nôn mửa. Tôi biết rằng Sư phụ đã bắt đầu thanh lý cơ thể tôi. Tôi cố gắng chịu đựng bất chấp nó có khó chịu như thế nào. Tôi đã hồi phục hoàn toàn một tháng sau đó. Chân tôi nhẹ hơn và tôi có thể đi bộ nhanh. Khuôn mặt của tôi trở nên cân bằng và hồng hào. Các cảm giác tê và sưng biến mất. Tôi có thể ăn thức ăn lạnh và không sợ gió. Quan niệm không tưởng về việc tôi lành bệnh giờ đã thành hiện thực. Và tôi đã không tốn một đồng nào cho việc chữa bệnh. Đó chính xác là giấc mơ đã trở thành sự thật.
Khuôn mặt của tôi không còn sưng hay tê, và các dây thần kinh bị suy nhược dần dần hồi phục. Một lần nữa tôi trông xinh đẹp và trẻ trung như xưa. Đôi mắt to của tôi trở nên rõ ràng và trong sáng. Mọi người nghĩ tôi chỉ mới hơn 20 tuổi mặc dù lúc đó tôi đã 36 tuổi rồi. Họ không bao giờ có thể tưởng tượng rằng tôi đã bị bệnh nặng trong suốt 8 năm.
Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc sống thứ hai. Đó là một phép màu. Giống như tôi, hàng ngàn hàng ngàn học viên đã được chứng kiến huyền năng kỳ diệu của Đại Pháp.
Tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành một dòng chảy thanh tịnh trong ngành tài chính
Tôi làm việc trong ngành tài chính hơn mười năm. Ở Trung Quốc, chuẩn mực đạo đức trượt dốc nghiêm trọng, đặc biệt là trong lĩnh vực tài chính chạy theo lợi nhuận. Tiền và dục vọng làm vấy bẩn những người làm việc trong nghề. Một số người trong số họ đã thông đồng với các quan chức chính phủ và tham gia lừa đảo để kiếm lợi nhuận. Một số người trở nên giàu có và nổi tiếng trong khi những người khác bị kết án tù và gia đình tan vỡ. Nhiều người trở nên vô cảm và bị cuốn vào một cách thụ động. Họ không dám đối mặt với lương tâm của chính mình. Tôi cũng từng vấp ngã và hối hận nhưng sau đó cố gắng tiến về phía trước một cách vững chắc. Được chỉ đạo bởi các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã nhìn thấu cõi mê đầy huyễn hoặc và cố gắng giữ mình trung thực, ngay chính. Tôi như một dòng chảy thanh tịnh trong ngành công nghiệp bùn lầy này.
Tôi phụ trách giải ngân các khoản vay trong một tổ chức tài chính. Công ty tài chính này không quan tâm đến việc các doanh nghiệp hoạt động có hiệu quả hay không. Miễn là khoản vay đảm bảo được hoàn trả, chúng tôi sẽ giải ngân vốn vay. Khi doanh nghiệp có nguy cơ phá sản cao, khoản vay nhanh chóng được thu hồi. Khi nền kinh tế tăng trưởng, chúng tôi cố gắng phê duyệt càng nhiều khoản vay càng tốt. Khi nền kinh tế đi xuống, nhiều doanh nghiệp phá sản do ngân hàng thu hồi nợ hoặc doanh nghiệp đã viện đến tín dụng đen. Mối quan hệ giữa các tổ chức tài chính và doanh nghiệp không mấy tốt đẹp.
Tôi đã phải giải quyết với rất nhiều vấn đề như vậy. Tôi phải đảm bảo rằng khoản vay của chúng tôi sẽ được trả đúng hạn. Nhưng thật khó để cân bằng mối quan hệ giữa chúng tôi với doanh nghiệp. Chúng tôi thường xuyên phải gây áp lực để doanh nghiệp trả nợ. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không gây áp lực cho họ. Tôi đặt mình vào vị trí của doanh nghiệp và nhìn vào bức tranh tổng thể.
Sư phụ giảng:
“Các ngành nghề trong xã hội nhân loại đều nên tồn tại; ấy là do nhân tâm không chính, chứ không phải do làm nghề gì”. (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)
Ở Trung Quốc, các doanh nghiệp tư nhân phải trải qua giai đoạn rất khó khăn. Lợi nhuận thấp nhưng thuế suất cao. Các chủ doanh nghiệp thường gặp khó khăn trong việc điều hành công ty. Tôi đã nói chuyện với họ và biết được những điểm yếu của doanh nghiệp, cố gắng tìm hiểu những khó khăn của họ và tư vấn cho họ những giải pháp tài chính chuyên nghiệp.
Một số doanh nghiệp cung cấp hàng hóa cho các doanh nghiệp nhà nước nhưng không nhận được các khoản thanh toán. Nhiều doanh nghiệp có khoản nợ ngân hàng lên đến một triệu nhân dân tệ, trong khi họ phải nộp thuế sau khi hóa đơn được phát hành. Tôi đã nói chuyện với chủ doanh nghiệp và hỏi họ có còn nguồn thu nhập nào khác không, và cho họ lời khuyên về cách thu hồi tài sản của họ. Tôi đã khảo sát hàng tồn kho đối với một số mặt hàng, ước tính vòng quay hàng tồn kho sau khi đã liên hệ với nhà cung cấp về kế hoạch mua hàng. Tôi cũng tư vấn họ dừng thu mua để giảm lượng hàng tồn kho và giải phóng vốn lưu động.
Một số doanh nghiệp sản xuất ra hàng hóa chất lượng tốt. Bởi vì họ điều hành công việc kinh doanh của mình một cách trung thực và không mua chuộc người mua, nên họ phải chịu áp lực giữa người mua và nhà cung cấp. Kỳ hạn của khoản vay là hơn tám tháng với các khoản phải thu vượt quá 100 triệu. Tôi đã cung cấp rất nhiều khoản vay cho họ để giải quyết vấn đề tài chính. Tôi đã nói chuyện với các đại diện bán hàng để gia tăng sự tự tin của họ và yêu cầu họ đàm phán lại với người mua để có điều khoản thanh toán tốt hơn cho hàng hóa chất lượng tốt của họ. Một người quản lý bán hàng đã rất xúc động và tích cực tham gia vào các cuộc đàm phán và cuối cùng họ đã đạt được những điều khoản có lợi cho doanh nghiệp. Vì hàng hóa chất lượng tốt, nên thị phần cung cấp được mở rộng. Họ đã nhận được phúc báo cho sự trung thực và ngay chính trong kinh doanh.
Các tổ chức tài chính nên cung cấp dịch vụ cho các doanh nghiệp và giúp họ vận hành trơn tru. Các tổ chức tài chính và doanh nghiệp nên đồng hành và hỗ trợ lẫn nhau. Tuy nhiên, ở Trung Quốc ngày nay, ưu tiên hàng đầu là kiếm tiền, thậm chí phải đánh đổi bằng lợi ích của người khác. Một số doanh nghiệp tiềm năng có khả năng bị buộc phải phá sản trong khi các doanh nghiệp hoạt động không tốt lại được cấp các khoản vay lớn. Cuối cùng, các tổ chức tài chính phát sinh các khoản nợ xấu lớn và làm đảo lộn hoạt động kinh doanh ổn định trước đây. Con người trong vô tri làm hại người khác và làm hại chính mình.
Tôi tin rằng ngành tài chính ngân hàng chạy theo lợi nhuận có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp và hài hòa với các doanh nghiệp khi nguyên lý của Đại Pháp “cân nhắc người khác trước” được áp dụng.
ĐCSTQ đã bóp méo các chuẩn mực đạo đức mà người Trung Quốc chúng ta đã bảo tồn trong hàng ngàn năm. Ở Trung Quốc ngày nay, lòng tốt được xem là hèn nhát, trung thực là ngu ngốc và cổ xúy sự giảo hoạt. Đáp lại, các học viên Pháp Luân Đại Pháp luôn tuân thủ nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, hành xử thiện lương và khoan dung, giải quyết những hiểu lầm của mọi người và nhận được sự tôn trọng của mọi người. Chân – Thiện – Nhẫn thực sự là niềm hy vọng cho xã hội vốn coi trọng vật chất này.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/7/385987.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/12/177113.html
Đăng ngày 07-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.