Bài chia sẻ của Đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Hồ Bắc (kể), đồng tu giúp chỉnh lý.

[MINH HUỆ 28-11-2018] Năm nay tôi 54 tuổi rồi, thường hối hận tại sao tới 2008 mới biết mà bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù đắc Pháp muộn, nhưng tôi không có cái chủng ý nghĩ thử một cái, xem một cái, một khi bước vào cửa tu luyện Đại Pháp liền cảm nhận được bản thân đời này kiếp này chính là vì Đại Pháp mà đến, chính là mười phần trân quý cơ duyên vạn cổ khó gặp này, tôi chính là tín Sư tín Pháp. Trong mười năm tu luyện, dưới sự bảo hộ của Sư phụ từ bi, tôi đã vượt qua rất nhiều quan tâm tính, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, dưới sự chỉ đạo của Pháp từng bước từng bước đề cao lên. Hôm nay xin cùng giao lưu chia sẻ với mọi người về việc tôi đã thực tu bản thân trong Đại Pháp và xử lý chính xác các vấn đề gặp phải trong gia đình như thế nào.

Tôi kết hôn năm hơn hai mươi tuổi, sinh đôi hai cô con gái, gia đình hoà thuận. Lúc bình thường tôi ít nói nhưng khá là cứng cỏi, việc trong gia đình tôi nói gì chồng tôi luôn thuận theo. Sau khi đắc Pháp tôi không ngừng quy chính bản thân, hoàn cảnh tu luyện gia đình càng ngày càng tốt, khiến tôi không có lo ngại gì, có thể tham gia hạng mục chứng thực Pháp, chăm chỉ làm tốt ba việc, chồng vì công nhận Đại Pháp mà đắc phúc báo, đi làm kiếm tiền bên ngoài càng ngày càng nhiều, một gia đình hoà thuận vui vẻ.

Thế nhưng năm 2014 tới nay, thái độ chồng đối với tôi thay đổi lúc lạnh lúc nóng, cho dù là về nhà cũng không muốn nói gì nhiều với tôi. Dần dần ít gọi điện thoại về, sau này tiền lương lại cũng không nguyện ý đưa. Tôi bối rối không biết vấn đề nằm ở đâu.

Nhưng tôi vô cùng rõ ràng: tôi là đệ tử của Sư phụ, là phải theo tiêu chuẩn “Chân – Thiện – Nhẫn” yêu cầu bản thân. Tôi không tính toán với anh. Anh không gọi điện thoại về, trong nhà có việc tôi liền chủ động nhắn tin cho anh, anh không đưa tiền lương tôi cũng không cần, anh về nhà thì tôi trước sau như một đối đãi với anh, thậm chí cơm bưng đến tận tay anh. Tôi có thể nhẫn, vì trong tâm tôi có Pháp, tôi không cảm thấy uỷ khuất. Chồng tôi là người thường, tầng thứ của tôi và anh cách nhau rất lớn, tôi sẽ không tính toán với người thường. Nhưng là tôi không tính toán với anh thì anh lại từng bước từng bước lấn tới. Mùa xuân năm 2018, cuối cùng đề xuất ly hôn với tôi.

Tôi không lo lắng cũng không sợ hãi, trong tâm rất thản nhiên, vì tôi không có làm gì sai, sau khi tu luyện Đại Pháp lòng dạ tôi càng ngày càng rộng lượng, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, thiện đãi người; Trong gia đình tôi cần kiệm chăm lo việc nhà, không tiêu hoang phí một đồng, anh cũng không có lý do ly hôn với tôi. Nhưng làm người tu luyện, vấn đề xuất hiện tôi phải hướng nội tìm, đồng thời cũng cần làm rõ vấn đề của anh ở đâu.

Tôi nhớ lại một việc: năm 2009, đồng tu xuất tiền mua một cái máy tính, mang tới nhà tôi chuẩn bị dùng để in đĩa Shen Yun. Vừa đúng lúc chồng tôi về thăm nhà, tôi cũng không có ý giấu giếm anh, nhưng lúc đó anh nhìn thấy máy tính rất là không vui, hỏi tôi máy tính này ở đâu mang tới, tôi trả lời anh là người khác mua một máy mới để ghi, mang đến đưa cho tôi. Chồng hỏi là ai, cái máy này còn mới. Tôi không có trả lời anh, tôi không thể nói cho anh là chị bà con (đồng tu) mua, vì chồng của chị không công nhận Đại Pháp, nếu để cho anh biết thì chị sẽ có phiền phức. Chồng tôi biết, lúc đó chúng tôi vừa mới mua một căn hộ cũ, đã đem tiền tiết kiệm hơn hai năm đi làm của tôi dùng hết, căn bản không có năng lực kinh tế mua sắm máy tính. Lúc đó tôi mới đắc Pháp một năm, cũng chưa có tu xuất trí huệ, sợ trả lời không tốt, do đó tôi một mực không chính diện trả lời anh. Chồng tôi nảy sinh nghi ngờ, cho là tôi có việc gì đó giấu anh.

Việc này có lẽ chính là nguyên nhân gây ra vấn đề, thêm nữa tôi có chút coi nhẹ chuyện vợ chồng, khiến anh không hài lòng. Thuận theo thời gian trôi đi, giữa chúng tôi có khoảng cách, anh đối với tôi càng ngày càng lạnh nhạt, cho đến lúc đề xuất ly hôn.

Năm 2015, nhà máy chồng tôi làm việc bị phá sản, anh ở nhà chờ một nhà máy khác thuê mướn. Mặc dù tôi quan tâm đến anh, chăm sóc anh, anh vẫn không cảm kích. Trong thời gian bốn tháng, tôi không có phát sinh mâu thuẫn với anh, anh không làm việc nhà chỉ chơi mạt chược, tôi biết tâm tình của anh không tốt, bản thân làm toàn bộ việc nhà, cho đến khi anh kiếm được việc rời khỏi nhà. Nhưng chính là trước lúc anh rời nhà, một lần tôi tình cờ phát hiện Wechat của anh có nội dung tin nhắn chat với một người phụ nữ, xem ra có chút quan hệ mập mờ.

Lúc này tôi đại khái biết được nguyên nhân chồng tôi đề xuất ly hôn, nhưng tôi không có kinh động tới anh, cũng không có kích động anh, tôi biết bản chất anh rất tốt, chỉ là đạo đức xã hội trượt dốc hấp dẫn đối với anh mà tạo thành, anh sẽ không trượt đi quá xa.

Nghỉ hè năm 2016, tôi mang con tới đơn vị thăm chồng, lại phát hiện trong Wechat của chồng chát với một người phụ nữ có nickname giống với lần trước, nội dung mập mờ. Nhưng không lâu sau nội dung đó bị xoá đi. Trong tâm tôi có chút không vui, hỏi chồng là chuyện gì? Anh trả lời không có chuyện gì, tôi nói nếu như không có chuyện gì thì tại sao lại xoá đi? Anh trả lời sợ tôi biết hiểu nhầm. Anh giải thích với tôi là một đồng nghiệp ở nhà máy cũ, không có gặp mặt chỉ là tán gẫu, có thể có chuyện gì chứ? Nếu như chồng nói không có chuyện gì, tôi cũng không có truy cứu đến cùng.

Sau khi trở về nhà, tôi nghĩ tôi là đệ tử Đại Pháp, Sư phụ giúp chúng tôi chính lại hết thảy những gì bất chính, tôi tuân theo “Chân – Thiện – Nhẫn” làm người tốt, không thể gật bừa những thứ bất chính trong xã hội, trong trí óc tôi thoáng hiện Pháp của Sư phụ giảng:

“Phật Pháp là từ bi, nhưng cũng có mặt uy nghiêm của Thần; không được để con người với dục vọng mà đùa cợt với từ bi của chư Thần, đó là nhờn với Thần.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Vancouver ở Canada năm 2003).

Nếu không phải duyên phận, tôi và chồng đã không đi được cùng với nhau, tôi phải dùng sự từ bi và uy nghiêm của bản thân để cứu anh. Lần tiếp anh lại đề xuất ly hôn, tôi nói với anh: làm một người tu luyện em có chỗ nào không tốt, anh nói ra em có thể sửa. Em một mực nhẫn, không phải em sợ ly hôn, em không sợ, em có tiền lương hưu, có thể nuôi sống bản thân, chỉ là em không muốn làm tổn hại đến bất cứ ai trong gia đình, càng không muốn anh trở thành xấu, khiến các con sau này coi thường anh, do đó em không nói ly hôn. Làm một người đàn ông, anh phải có sự gánh vác, bản thân phải có trách nhiệm với gia đình. Anh cho rằng anh kiếm được chút tiền kia là anh có năng lực? Không phải. Là vì em tu luyện Đại Pháp mang tới cho anh phúc phận. Anh được thụ ích mà bản thân không biết, còn không biết nông sâu mà muốn ly hôn với em. Nếu ly hôn thật rồi, anh nói không chừng liền mất đi phúc phận. Em nói tới chỗ này, nếu anh còn kiên trì muốn ly hôn, em đồng ý. Anh cân nhắc đi.

Những gì tôi vừa nói ra, anh giống như quả bóng da bị xì hơi, từ đó không đề xuất ly hôn nữa.

Sau đó, chồng tôi biến thành một người: chủ động gọi điện thoại về nhà, có việc cùng tôi bàn bạc trao đổi. Tiền lương gửi về nhà, còn cảm ơn tôi đã chăm sóc tốt hai cô con gái. Một lần tôi trải qua quan nghiệp tử bệnh, thân thể trở nên khoẻ mạnh, sắc mặt hồng nhuận, lúc anh trở về nhìn thấy sự thay đổi của tôi, chủ động mua hoa quả dâng lên Sư phụ, cảm tạ ân cứu mệnh của Sư phụ.

Tôi ngộ ra, dùng phương pháp người thường giải quyết việc người tu luyện là không được việc, đệ tử Đại Pháp chỉ có thời khắc tu trong Pháp, mới có thể ngộ ra chân lý, mới có thể đề cao lên. Mà do ngộ tính của bản thân kém, khiến quan nạn này trì hoãn nhiều năm mới qua được.

Cảm tạ Sư phụ an bài cơ hội cho đệ tử tu luyện đề cao, khiến đệ tử tu bỏ đi rất nhiều tâm không tốt, khiến con đường tu luyện của con ngày càng rộng, không có trở ngại, toàn thân tâm vùi đầu vào việc chứng thực Pháp. Sư phụ! Đệ tử lại phát một nguyện: phải làm tốt hơn nữa, càng ngày càng tốt, cùng Sư phụ trở về nhà!

Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/28/377543.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/22/173721.html

Đăng ngày 09-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share