Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 21-11-2018] Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đài Loan. Từ nhỏ, tôi đã bị chỉ trích vì tật nói ngọng và không có khả năng giao tiếp với mọi người. Do những trải nghiệm buồn khi còn nhỏ, tôi thường không mở miệng ở nơi đông người.

Tôi biết rằng khi nói chuyện, người ta cần tập trung vào những điểm chính. Tuy nhiên, mỗi khi tôi bắt đầu nói, câu chuyện của tôi thường không có kết cấu gì hoặc đi lạc trọng tâm. Mỗi khi phải nói trước đông người, tôi phải đi nhờ người khác chỉnh lý và sửa bài nói, do đó, tôi thường không thích phát biểu.

Sư phụ đã giảng:

Còn có việc bán vé Thần Vận nữa, tôi nói rằng bây giờ chúng ta cần chú trọng phần xã hội dòng chính, khai thông phần xã hội dòng chính thì mới có thể khai thông toàn xã hội, mới có thể có ảnh hưởng rộng lớn, mới có thể có nhiều khán giả hơn, mới có được nhiều chúng sinh đến được cứu độ hơn. (Tinh tấn hơn nữa, Giảng Pháp tại các nơi X)

Vì để có thể tiếp xúc với giới chủ lưu, lại được đồng tu nhiệt tình mời, tôi đã tham gia vào nhóm học Pháp và chia sẻ tại địa phương. Mỗi tuần, người chủ trì sẽ được chỉ định luân phiên.

Mặc dù đã được báo trước một năm rằng tôi sẽ trở thành người chủ trì nhóm học Pháp địa phương trong một tuần, tôi vẫn không chắc chắn tôi nên nói gì với các đồng tu. Thói quen của tôi là ngồi đó và im lặng. Giờ, tôi đột nhiên phải nói trước mọi người, tôi cảm thấy sợ hãi và không biết làm sao để vượt qua.

Một tháng trước khi đến phiên tôi chủ trì, không chỉ suy nghĩ của tôi bế tắc, mà tâm trí tôi cũng trống rỗng và tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Chỉ sau khi tham khảo ý kiến của một vài học viên, tôi mới bắt đầu có ý tưởng làm thế nào để chủ trì buổi chia sẻ. Tuy nhiên, tới ngày hôm đó, mặc dù đã chuẩn bị mọi điều cần nói, người tôi cứ run lên không sao kìm được. Từng đợt sóng sợ hãi đổ dồn đến từ trước khi buổi chia sẻ bắt đầu. Do đó, tôi đã gọi điện cho người học viên chịu trách nhiệm sắp xếp người chủ trì và bảo cô ấy đừng bao giờ để tôi phải làm việc này nữa.

Ngày hôm đó, tôi lái xe đưa con gái đến lớp học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Khi ngồi sau xe, con gái cảm nhận được nỗi sợ hãi của tôi và nói, “Mẹ, mẹ có muốn con ngồi cạnh khi mẹ chủ trì buổi chia sẻ hôm nay không?” Tôi thật sự cảm động khi nghe con nói vậy. Bình thường con gái tôi rất xấu hổ và đôi lúc không nguyện ý tham gia cùng chúng tôi trong buổi học Pháp ở nhóm lớn. Nhưng hôm nay, con bé đã thể hiện lòng dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi để bảo vệ và hỗ trợ cho mẹ. Sao tôi có thể không bước lên phía trước?

Sư phụ đã giảng:

cái sợ gì cũng đều là chấp trước, bất kể chấp trước nào cũng đều là trở ngại. (Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân [1998])

Mặc dù trong tâm vẫn cảm thấy sợ, nhưng tôi nói với bản thân rằng mọi việc sẽ tốt thôi, và tôi cần giữ bình tĩnh, bỏ qua nỗi sợ.

Cuối cùng, buổi học Pháp và chia sẻ kết thúc, tôi ăn mừng trong tâm, nghĩ rằng sau buổi hôm nay tôi lại có thể giữ im lặng. Tuy nhiên, thời gian để cứu người là hữu hạn. Sư phụ từ bi thấy tôi không nhận ra được vấn đề của bản thân. Để tôi từ bỏ được từng tầng chấp trước sợ hãi và đề cao tâm tính, Sư phụ đã đẩy tôi lên phía trước bằng cách an bài một học viên tới dạy tôi cách gọi điện thoại để mời người dân trong cộng đồng tới một buổi tiệc trà. Nhiệm vụ này là thử thách lớn với tôi và đòi hỏi phải có thật nhiều can đảm. Việc gọi điện không chỉ là đọc nội dung theo kịch bản, nó còn cần có kỹ năng giao tiếp, là một trong những điểm yếu lớn nhất của tôi.

Sư phụ đã giảng:

Không nói rằng hễ có tâm sợ hãi là không được; làm thế nào có thể khắc phục sợ hãi của mình, chính niệm đầy đủ hơn đi làm tốt ba việc, thế là giỏi rồi (vỗ tay). So sánh ra thì dù chư vị sợ hãi thế nào, khi đối mặt với trách nhiệm cứu độ chúng sinh, thì cần đi làm, cần đi cứu người, vậy là xuất sắc rồi. (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013)

Đúng vậy, việc cứu người không nghi ngờ gì chính là trách nhiệm của mỗi học viên. Cho dù sợ thế nào, tôi cũng cần phải làm. Do đó, tôi dồn hết can đảm và đi đến điểm hẹn ngày hôm đó. Mặc dù trong tâm tôi bất ổn, bụng thì đau, tôi biết đây là giả tướng bề mặt mà cựu thế lực tạo ra để ngăn cản tôi đi cứu những người hữu duyên. Vậy nên tôi phải kiên định và thực hiện thệ ước của mình.

Một học viên đã kiên nhẫn dạy tôi lên kịch bản cho cuộc gọi và với chính niệm hỗ trợ của cô ấy, cuối cùng tôi đã hoàn thành các cuộc điện thoại và có thể thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, mọi việc chưa kết thúc. Ngày hôm sau, một học viên khác thông báo với tôi rằng tôi được mời chia sẻ kinh nghiệm về việc gọi điện thoại trong buổi học Pháp nhóm tại địa phương. Khi nhận được cuộc gọi này, phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối yêu cầu. Tại sao tôi lại phải nói trước mọi người một lần nữa? Sự sợ hãi của tôi vượt trên cả chính niệm. Vào thời khắc đó, tôi chỉ nghĩ đến cảm giác của bản thân và nói vòng vo kiếm cớ từ chối nhiệm vụ này. Hành xử của tôi hoàn toàn không giống như người tu luyện.

Sau khi đưa ra một loạt cớ để từ chối, một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu tôi. Tôi nhớ lại một học viên đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện liên quan đến việc bán vé Shen Yun cho một thành phố. Năm trước, doanh số tại đó khá thấp nhưng năm nay đã tăng lên cao nhất trên cả nước. Điều này làm được là do họ sẵn sàng hướng nội bản thân nên không bị chia rẽ. Suy nghĩ này đã khiến tôi thay đổi và tôi lấy can đảm để đồng ý với yêu cầu nói trước đám đông và chia sẻ kinh nghiệm. Tôi muốn góp phần trợ Sư chính Pháp và không muốn bị phân cách với các học viên khác.

Nghĩ lại về lần chủ trì buổi chia sẻ, tôi vẫn run lên vì sợ. Nhưng lần này, tôi buộc bản thân chia sẻ kinh nghiệm của mình trước mọi người thêm lần nữa. Những thay đổi trong quá trình này thật đáng kinh ngạc. Thậm chí bản thân tôi cũng không thể tin được điều này. Mặc dù lịch trình ngày hôm đó dày đặc, tôi thậm chí không có thời gian trình bày tóm tắt và nội dung chia sẻ kinh nghiệm, nhưng quá trình này đã cho tôi cơ hội vượt qua tâm sợ hãi và hòa nhập vào nhóm lớn. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thật sự cảm nhận và hiểu được ý nghĩa của sự an bình trong nội tâm.

Đã có một buổi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện khác, tại đây tôi nghe các học viên nói rằng nỗ lực bán vé Shen Yun trong khu vực chúng tôi không đạt được kết quả khả quan. Khi nghe điều đó tôi rất buồn, cảm thấy hối hận vì bản thân chưa làm tốt phần của mình. Một học viên gợi ý chúng tôi đi đến các điểm học Pháp nhóm tại các khu vực để trao đổi kinh nghiệm tu luyện cũng như động viên nhiều học viên hơn nữa tham gia vào việc quảng bá Shen Yun. Với tâm mong muốn cứu người, tôi lập tức giơ tay và nhận trách nhiệm đi tới các khu vực khác nhau để chia sẻ kinh nghiệm vượt qua tâm sợ hãi và kinh nghiệm gọi điện mời tham dự tiệc trà. Giờ đây, miễn là có yêu cầu tôi đóng góp cho nhóm, tôi sẽ không tìm cớ thoái thác.

Hiện tại, mặc dù các buổi diễn Shen Yun 2018 đã gần hết, tôi vẫn tiếp tục làm việc với những người thường. Tuy nhiên, điểm khác biệt là tâm sợ hãi của tôi đã giảm đi rất nhiều và tôi cũng đột nhiên nhận ra rằng khả năng giao tiếp của tôi đã được cải thiện. Trong quá trình này, tôi đã có thêm nhiều bạn mới. Tôi đã thực sự tạo được một mạng lưới lớn hơn để quảng bá Shen Yun trong tương lai.

Trên con đường vượt qua nỗi sợ hãi phát biểu trước công chúng, tôi đã đi tự sự sợ hãi và run rẩy đến tình nguyện nói trước mọi người; từ chỗ từ chối nhiệm vụ đến tình nguyện nhận công việc; từ chỗ không biết cách tương tác với mọi người trở thành hào hứng kết nối và có thêm nhiều bạn mới. Con xin cảm ơn Sư phụ đã an bài từng bước cho con! Sư phụ đã gia trì và bảo hộ tôi, dẫn dắt tôi vượt qua những rào chắn chấp trước. Tôi đã loại bỏ từng tầng chấp trước sợ hãi và đề cao trong tu luyện. Giờ tôi đã có can đảm để tiếp tục công việc quảng bá Shen Yun.

Như Sư phụ đã giảng:

Dù họ tu luyện thế nào, họ đều che đậy không nổi những tâm mà họ chưa trừ bỏ. Dù họ tu luyện ra sao, tôi đều sẽ dùng tới biện pháp các loại phương diện —mặc kệ là họ cảm thấy đang làm công tác thần thánh nhất— để đưa những cái tâm mà họ không buông bỏ được nhất biểu hiện ra. Dẫu rằng chư vị làm công tác là vì Đại Pháp, tôi cũng sẽ khiến chúng biểu hiện ra. Bản thân công tác không khiến họ đề cao thì không được đâu, sự đề cao của tâm tính của họ mới là ở vị trí số một, thăng hoa của họ mới là vị trí thứ nhất. (Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân [1998])

Kỳ thực, những [học viên nào] chưa bước ra [chứng thực Pháp], bất kể với lý do bào chữa này hay lý do bào chữa kia, đều là đang che đậy tâm lo sợ. Nhưng [vấn đề] có hay không cái tâm lo sợ, lại chính là kiến chứng cho sự phân biệt giữa người và Thần của người tu luyện, là chỗ khác biệt giữa người tu luyện và người thường, là việc mà người tu luyện nhất định phải đối diện, là nhân tâm lớn nhất mà người tu luyện cần phải bỏ. (Học Pháp cho tốt, vứt bỏ nhân tâm sẽ không khó – Tinh tấn yếu chỉ III)

Tôi hy vọng bài chia sẻ sẽ là động lực cho các học viên có chấp trước tương tự như tôi. Trong các hoạt động Đại Pháp sắp tới, tôi mong rằng tất cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp có thể bước đi thật vững chắc trên con đường tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/11/台湾学员-克服怕心-配合整体-375635.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/21/173333.html

Đăng ngày 05-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share