Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đại Lục

[MINH HUỆ 27-9-2018] Tôi sinh ra vào những năm 1980, được mẹ dẫn dắt, tôi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ khi còn nhỏ, đến nay tôi đã kiên định tu luyện được 22 năm.

Ký ức tuổi thơ

Khi còn nhỏ, tôi mắc bệnh về máu, những gì đọng lại trong ký ức tôi lúc đó đều là hình ảnh mẹ bế tôi đi khắp các bệnh viện ở các thành phố lớn. Hồi đó lấy máu xét nghiệm máu, hóa nghiệm, tiêm, uống thuốc đã trở thành một phần của cuộc sống của tôi. Tôi thường thấy những đứa trẻ khác nô đùa mà không hiểu tại sao họ lại có thể khỏe mạnh đến thế. Còn tôi là một đứa bé không thể chạy, không thể nhảy, dùng lực mạnh một chút hoặc bị kích động là liền mạch máu rạn vỡ, máu chảy không ngừng.

Khi tôi lên chín, mẹ tôi đổ bệnh nặng. Mẹ nôn mửa và đau đầu. Mẹ đã đến nhiều bệnh viện nhưng không có chuyển biến gì. Bác sỹ bảo rằng bệnh của mẹ không gây tử vong, nhưng nó sẽ theo mẹ và dày vò khiến mẹ đau khổ suốt đời.

Tài chính của nhà chúng tôi không dư dả, nên cha phải xa nhà đến vùng khác làm thuê kiếm thêm tiền. Do đó, tôi chịu trách nhiệm lo toan mọi việc lớn bé trong nhà. Tôi tự đi một mình đến bệnh viện làm xét nghiệm và các điều trị khác nhau. Tôi chăm sóc mẹ, đi mua đồ và làm các việc vặt trong nhà.

Lớn lên một chút, tôi nhanh chóng học được cách nói dối, mắng chửi người, tật đố, trộm cắp. Tôi cảm thấy tôi là người xui xẻo nhất thế giới và không biết vì sao tôi phải sống.

Ước nguyện thuở nhỏ trở thành sự thật

Khi tôi 13 tuổi, một trong những người họ hàng của tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp với mẹ tôi. Mẹ tôi từng hai lần tìm cách kết liễu cuộc đời, nhưng bà đã không còn nghĩ như vậy nữa. Sau đó mẹ khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ vì như vậy tôi sẽ có hy vọng. Tôi không hiểu tôi sẽ được những gì, nhưng tôi đồng ý tu luyện Đại Pháp. Mỗi tối tôi cùng mẹ luyện công và đọc sách Đại Pháp.

Từ đó trở đi tôi chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp mà đo lường bản thân. Tôi bắt đầu hướng nội mỗi khi gặp chuyện để tìm xem mình còn thiếu sót ở đâu. Tôi biết xin lỗi, biết nhận trách nhiệm, không xuất hiện khoảng cách với các bạn trong lớp nữa. Tôi trở nên bao dung, nhẫn nhượng. Tôi cảm thấy Sư phụ luôn ở bên tôi.

Sư phụ giảng:

“Hễ tâm tính chư vị đề cao, thì thân thể chư vị sẽ phát sinh biến đổi to lớn; hễ tâm tính chư vị đề cao lên; thì vật chất của thân thể chư vị bảo đảm sẽ biến đổi.” (Chuyển Pháp Luân)

Tâm tính của tôi đề cao lên, thân thể tôi quả thực xuất hiện biến hóa vô cùng to lớn. Pháp lý của Sư phụ hiển hiện ra trong quá trình tôi tu tâm tính. Sau khi tu luyện, sức đề kháng của thân thể tôi ngày càng tăng cường, dần dần tôi không cần dùng thuốc nữa. Cuộc sống của tôi đã có bước ngoặt vô cùng to lớn. Kể từ đó tới nay, tôi vô bệnh, đúng như ước nguyện hồi nhỏ của tôi, thân thể tôi vô cùng khỏe mạnh.

Chỉ 20 ngày sau khi mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mẹ tôi đã khỏi mọi bệnh tật. Câu chuyện của bà nhanh chóng truyền rộng và bay xa như một giai thoại trong vùng, nên có nhiều người đã bước vào tu luyện.

Chúng tôi học Pháp và luyện công cùng nhau. Chúng tôi tu tâm và hướng nội mỗi khi gặp chuyện. Mọi người ai ai cũng nghĩ cho người khác trước, và khu phố nhỏ của chúng tôi trở thành một nơi vô cùng tường hòa.

Cách hành xử tốt

Trong kỳ nghỉ hè của trường, tôi làm phục vụ ở một nhà hàng. Tôi thường giúp nhân viên rửa bát đĩa, dọn dẹp khu bếp, giúp lau sàn, rửa rau, và giúp chủ nhà hàng mang hàng ra ngoài bán theo đơn đặt hàng. Tôi không sợ mệt, không ngại bẩn. Tôi nghĩ tôi là người tu luyện, ở đâu cũng cần nghĩ cho người khác. Vì vậy, sau một thời gian làm ở nhà hàng, nhân viên ở đó đều rất yêu quý tôi.

Bà chủ rất ấn tượng bởi tính lạc quan của tôi. Bà ấy đã xin cho tôi làm nhân viên thu ngân ở một cơ sở làm đẹp khi tôi mới 15 tuổi. Một lần khi tính tiền, tôi phát hiện dư ra 500 tệ, và tôi đưa nó cho ông chủ. Ông ấy nói rằng trong mấy người thu ngân thì ông ấy tin tưởng tôi nhất.

Sau đó tôi được nhận vào làm chuyên gia trang điểm và lên kế hoạch hôn lễ của một công ty tổ chức hôn lễ ở địa phương. Công việc này rất nhiều thách thức, muôn hình muôn vẻ khách hàng tôi đều đã gặp qua. Trong một công ty lớn như vậy sẽ xuất hiện sự tranh đấu lợi ích giữa các nhân viên. Sư phụ giảng:

“Pháp môn này của chúng tôi, [đối với] bộ phận tu luyện này nơi người thường, yêu cầu là tu luyện tại xã hội người thường, [cần] duy trì đến mức độ tối đa sao cho giống với người thường; không để chư vị thật sự mất đi bất kể thứ gì nơi lợi ích vật chất. Chư vị làm quan chức to đến mấy cũng không ngại, chư vị có nhiều tiền tài đến mấy cũng không ngại; [điều] then chốt là ở chỗ chư vị có thể vứt bỏ cái tâm kia không.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi rất dễ dàng tống khứ tâm lợi ích. Nếu có hiểu lầm thì tôi sẽ xin lỗi người kia trước và tự nhắc nhở bản thân cần phải tu bỏ tâm truy cầu lợi ích cá nhân. Tôi thường giúp đồng nghiệp hoàn thành công việc của họ, và chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau. Trong hơn 100 nhân viên của công ty, tôi được bình bầu là “nhân viên ưu tú” trong hai năm liên tiếp.

Sau khi tôi tự kinh doanh riêng, tôi thà rằng chịu thiệt chứ không để đối tác làm ăn phải chịu bất kỳ tổn thất nào. Tôi cung cấp dịch vụ chất lượng cao và sử dụng những sản phẩm đắt tiền. Tôi chân thành bảo với khác hàng về ưu và nhược điểm của dịch vụ mà tôi cung cấp. Họ cảm nhận được chân tâm, thiện lương, bình hòa của tôi. Mọi người đều tín nhiệm tôi.

Tôi thường nói với khách hàng về chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ của chúng tôi. Họ thường cảm động và hầu hết đều thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Khách hàng của tôi có công chức, viên chức, giáo viên, cảnh sát, thương nhân, minh tinh, ca sỹ, phát thanh viên,… nhiều người còn giới thiệu bạn bè của họ đến chỗ tôi. Một số nhắc nhở tôi cẩn thận, trong khi một số người khác bảo tôi rằng người nhà và họ hàng của họ cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Những người xung quanh có chuyển biến tích cực

Một người bạn của tôi quy y Phật môn, đi khắp nơi bái sư cầu pháp, nhưng dần dần nhận ra rằng chùa chiền miếu mạo lợi dụng người tu mà phát tài, không để đắc chân kinh. Vì buồn lòng mà cơ thể đau ốm, khác thường, nói nhảm, không thể tự chủ.

Tôi thường nói với cô ấy về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đã đọc sách “Chuyển Pháp Luân” và đã lĩnh hội được Pháp lý bác đại tinh thâm của Đại Pháp, mau chóng bước vào tu luyện Đại Pháp kiên định cho đến nay. Chồng cô ấy chứng kiến những biến hóa của vợ và cũng đã bước vào tu luyện Đại Pháp.

Một người bạn khác của tôi bị trầm cảm bởi những mâu thuẫn trong gia đình. Cô ấy mất ngủ nửa tháng trời, nên tôi khuyên cô ấy đọc sách “Chuyển Pháp Luân.” Cô ấy đã có một đêm ngủ ngon giấc sau khi đọc cuốn sách lần đầu tiên, và chồng cô ấy cũng sớm bước vào tu luyện.

Một khách hàng của tôi từng muốn giết chồng cô ấy rồi sau đó tự vẫn bởi bị chồng bạo hành. Sau khi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ, cô ấy đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy nói rằng Pháp Luân Đại Pháp đã giúp cô ấy loại bỏ tâm oán hận của mình.

Một người bạn khác của tôi là một bà chủ có sự nghiệp kinh doanh thành công nhưng bản thân lại mê lạc trong thế giới vật chất. Càng giàu lại càng cảm thấy hư không. Chứng kiến thấy các học viên Pháp Luân Đại Pháp xung quanh cô ấy luôn khỏe mạnh, lạc quan, bình hòa, nên cô ấy cũng bắt đầu tu luyện và bỏ đi nhiều thói quen xấu.

Chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi anh ấy chứng kiến sự thiện lương chân thật của tôi. Mẹ chồng tôi từng cố gắng khuyên anh ấy ly hôn tôi bởi tôi tu luyện Đại Pháp, nhưng giờ đây bà đã hàng ngày ngồi xếp bằng một tiếng đồng hồ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/27/375026.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/12/173220.html

Đăng ngày 20-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share