Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-10-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (cũng gọi là Pháp Luân Công) vào năm 1997. Mùa thu năm 2008, tôi làm việc tại một công ty cơ giới tư nhân. Tại đây, tôi không chỉ phối hợp tốt cùng đồng nghiệp mà cũng luôn tận sức hoàn thành tốt công việc được giao mà không lãng phí các nguyên liệu thô của công ty.

Sau đó, công ty thuê thêm vài nhân viên mới: một số là thợ hàn, còn lại là công nhân máy công cụ. Tất cả chúng tôi đều làm việc chung xưởng. Một trong những nhân viên mới là một cậu thanh niên trẻ khoảng 30 tuổi. Bởi cậu ấy mới nhận việc và chưa quen với xưởng, nên tôi cố gắng giúp cậu ấy nhiều nhất có thể.

Một hôm, tôi thấy cậu ấy đang cố gắng hàn gì đó, nhưng máy hàn lại không hoạt động. Tôi kiểm tra thiết bị của cậu ấy và phát hiện ra dây tiếp đất đã không được kết nối. Tôi sửa dây đó và tìm một cái mũ thợ hàn để cậu ấy bảo vệ đôi mắt. Thậm chí tôi còn giúp cậu hàn vài chỗ. Sau đó cậu ấy dường như rất cảm động trước sự giúp đỡ của tôi bởi những công nhân khác tỏ ra thờ ơ không muốn giúp cậu.

Khi chúng tôi trò chuyện, cậu ấy hỏi tôi làm mảng gì và đã làm ở công ty được bao lâu rồi. Tôi bảo rằng tôi là thợ máy và đã làm được vài tháng. Bởi hiện tại không có việc cho máy móc thiết bị nên tôi chỉ hỗ trợ cho các bộ phận trong xưởng. Cậu ấy bảo rằng cậu từng là một sĩ quan quân đội, sau khi giải ngũ, làm việc tại sở cảnh sát. Sau đó cậu ấy nói rằng cậu ấy đến công ty nhằm tìm hiểu tường tận tôi và lợi dụng tôi để bắt thêm nhiều học viên Pháp Luân Công khác, để lập được công lớn.

Tôi đột nhiên nhận ra rằng cậu ta là cảnh sát chìm được cử đến để giám sát tôi. Cậu ấy nói rằng đã bắt một học viên tại một nhà máy khác. Tôi nói: “Pháp Luân Công bị hàm oan. Các học viên chúng tôi không tham dự chính trị. Chúng tôi cũng không có bất kỳ tổ chức nào. Tất cả những gì chúng tôi muốn là phơi bày những dối trá mà Đảng đã chế tạo về Pháp Luân Công và lấy lại thanh danh cho Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ của chúng tôi. Chúng tôi cũng không muốn quyền lực.”

Sau khi nghe tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công, cậu ấy im lặng một lúc, rồi nói với tôi rằng cậu ấy đã làm cảnh sát chìm tại vài công ty địa phương. Nhiệm vụ của cậu ấy là theo dõi các xu hướng trong xã hội, tập trung giám sát các học viên Pháp Luân Công và những người theo tín ngưỡng khác. Cậu ấy than rằng dù là đi đến đâu cũng không thể hòa nhập được với mọi người. Tôi nói: “Vì động cơ của cậu bất hảo. Người lao động chỉ muốn làm tốt công việc của họ và kiếm thu nhập, nhưng cậu lại bí mật giám sát họ. Thế nên, sẽ khó để tìm được điểm chung với mọi người.”

Cậu ấy mỉm cười và nói rằng không muốn làm công việc này nữa. Tôi khuyên cậu ấy không nên tiếp tục làm loại công việc này. Cậu ấy bảo rằng cậu không thể chịu được khi nhìn thấy cách mà các cảnh sát khác tra tấn các học viên Pháp Luân Công. Cậu ấy nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh trong trại tạm giam” và chỉ vào chiếc xe máy màu đỏ, nói: “Nếu anh thấy ai lái cái xe máy này, thì hãy ngay lập tức tránh xa họ.” Tôi hiểu cậu ấy muốn nói gì. Những chiếc xe máy màu đỏ được giao cho những cảnh sát chìm. Cậu ấy không muốn thấy tôi bị bắt.

Không lâu sau cuộc gặp gỡ đó, tôi rời khỏi công ty. Một hôm, tôi tình cờ đi ngang qua cục cảnh sát và nhìn thấy cậu thanh niên đó. Tôi hy vọng cậu ấy có thể tỉnh ngộ và tự chọn lựa một tương lai tươi sáng cho chính mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/16/375843.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/25/172999.html

Đăng ngày 07-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share