Bài viết của Tôn Trác Anh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thượng Hải, Trung Quốc
[MINH HUỆ 3-9-2016] Bà Tôn Trác Anh bị kết án 5 năm tù chỉ bởi bà treo một biểu ngữ vào ngày 13 tháng 5 năm 2011, để kỷ niệm lần thứ 12 ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới.
Trong lúc bị giam tại Nhà tù nữ Thượng Hải, người phụ nữ 65 tuổi này đã trải qua nhiều hình thức tra tấn vô nhận đạo chỉ bởi bà cự tuyệt từ bỏ niềm tin vào Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện tinh thần đang bị chính quyền cộng sản Trung Quốc đàn áp. Kết quả là sức khoẻ của bà hiện đang gặp vấn đề nghiêm trọng.
Ngay khi được trả tự do vào tháng 5 năm 2016, bà Tôn đã viết lại những trải nghiệm của mình:
Bị quấn lại bằng băng dính và bị đánh đập tàn bạo
Một ngày nọ tôi đã hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” ở trong tù. Đội trưởng đã nghe thấy tôi hô và đã ra lệnh cho một số tù nhân nhét quần áo bẩn vào miệng tôi rồi dùng nhiều lớp băng dính để quấn tôi lại – miệng, hai tai, đầu, chân, bàn chân cùng hai tay của tôi bị trói ở đằng sau lưng.
Họ dùng nhiều vật nặng để đập vào đầu tôi trong lúc la mắng tôi. Việc này diễn ra trong hai tiếng đồng hồ, cho đến tận khi tôi ngất xỉu.
Đánh đập khiến tôi chảy máu rất nhiều và trở nên mất tự chủ. Họ đã đưa tôi đến Bệnh viện Nhà tù Thành phố Thượng Hải.
Đứng 18 tiếng mỗi ngày
Sau khi họ đưa tôi về lại nhà tù, đội trưởng đến nói chuyện với tôi hàng ngày. Bà ta ra lệnh cho tôi phải viết tuyên bố từ bỏ niềm tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã từ chối và họ đưa tôi vào phòng biệt giam trong nhiều ngày.
Ở trong phòng giam, tôi bị buộc phải đứng úp mặt vào tường 18 tiếng một ngày từ 5 giờ 30 sáng đến tận nửa đêm. Họ chỉ cho tôi hai lần nghỉ 10 phút để ăn trưa và ăn thêm. Nhiều tù nhân liên tục lăng mạ, quấy rối và đánh đập tôi.
Vài ngày sau, họ bắt tôi phải quỳ gối bất động trong một khu nhỏ mà họ vẽ ở trên đất. Họ tiếp tục la mắng, đánh đập và đá tôi đến quá nửa đêm mỗi ngày.
Khi họ thấy dùng bạo lực không làm tôi suy chuyển, họ lôi tôi ra ngoài cửa để công an trực ban thẩm vấn tôi.
Thường xuyên chữa trị ở bệnh viện
Mỗi đêm tôi đều nằm ngủ cạnh chậu đựng nước tiểu. Lính canh hiếm khi cho tôi đổ chậu đựng nước tiểu nên nó có mùi rất khủng khiếp.
Mỗi ngày tôi buộc phải thức dậy lúc 4 giờ sáng và chỉ được đưa cho một cốc nước để súc miệng và hai cốc nước để rửa mặt.
Họ đã làm một cái ghế nhỏ cho tôi, và chiếc ghế này dính chặt vào hông của tôi trong lúc tôi ngồi ghế.
Hai tù nhân bắt tôi phải viết tuyên bố từ bỏ niềm tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Một người giữ tay phải và bắt tôi viết lên một mẩu giấy. Tuy nhiên, tôi cự tuyệt và bà ta đã giữ chặt tay tôi trên bàn trong lúc một tù nhân khác giữ tay trái của tôi ở sau lưng.
Họ bắt tôi phải ngủ trên sàn gỗ và dán băng dính khắp người tôi. Họ trói tay, chân của tôi trước khi dùng băng dính để dính hai chân, tay của tôi riêng biệt. Kết quả là, tôi không thể cử động được, dù chỉ một cử động nhỏ.
Sau đó họ dùng một cái chăn dày để che người tôi. Lúc đó là mùa hè và thời tiết rất nóng. Tôi chảy mồ hôi nhiều đến mức tôi có biểu hiện của chứng đột quỵ.
Trong cơn mê sảng, tôi nghe họ nói: “Bà ta đang hấp hối. Gương mặt bà ấy nhợt nhạt và đầy mồ hôi.”
Tái hiện lại tra tấn: Quấn người bằng băng dính
Họ tra tấn tôi dữ dội đến mức độ tôi rơi vào tình trạng nguy kịch. Sau đó họ đưa tôi đến Bệnh viện Nhà tù Thượng Hải vài tháng. Tôi đã từng bị mất ý thức tại bệnh viện sau khi chảy máu dạ dày nghiêm trọng.
Lừa đảo tẩy não
Nhà tù đã chuyển phương pháp khi họ nhận ra đe doạ không làm thay đổi niềm tin của tôi. Lính canh đã đưa tôi đến một lớp học Đạo. Tôi đồng ý tham gia lớp học sau khi nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt để nói với tù nhân về Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đã đọc về Đạo vào buổi sáng và nói với cả nhóm về Pháp Luân Đại Pháp vào buổi chiều.
Dù tôi không đối đãi những nguyên lý của Đạo nghiêm túc, tuy nhiên nó đi ngược lại với những tiêu chuẩn của Pháp Luân Đại Pháp và cũng không thể đi tu luyện hai môn ở cùng thời điểm. Tôi đã sớm trả giá cho thái độ miễn cưỡng trong một số việc của mình với Pháp Luân Đại Pháp.
Ở buổi gặp mặt, họ bắt tôi đọc to một bài viết có tự đề “Mất mát” được viết bởi một cựu học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã làm theo và đọc nó ở buổi gặp mặt. Sau đó họ giả mạo chữ viết của tôi và viết lại từ “Mất mát” trong bài viết này.
Tôi đã không để ý đến sự lừa dối này cho đến một ngày, một lính canh nói: “Bà đã viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp trong thời gian dài. Cũng không có vấn đề gì nếu bà viết lần thứ hai.”
Tra tấn vô nhân đạo ở phòng biệt giam
Họ chuyển tôi từ Khu số 2 đến Khu số 4 của nhà tù vào năm 2014. Tháng 6 năm đó, lính canh đã yêu cầu toàn bộ tù nhân viết lời thú tội. Tôi đã viết một câu: Tôi thừa nhận bản án của tòa án.
Sau đó tôi nhận ra tôi hoàn toàn sai lầm, vì thế tôi đã viết tuyên bố phủ nhận những lời trước đây của tôi. Chính vì thế, tôi bị giam trong phòng biệt giam.
Ở trong phòng biệt giam, họ chỉ cho tôi hai bữa ăn mỗi ngày. Đôi khi họ cho tôi một ít mỳ rất mặn; lần khác họ lại cho tôi ăn mỳ không có muối. Tôi buộc phải ăn những gì họ đưa cho.
Họ bắt tôi ngồi trên giường đến nửa đêm mỗi ngày trước khi được đi ngủ. Khi những người giám sát xung quanh thấy tôi ngủ, họ sẽ đánh tôi và dội nước lạnh lên cổ tôi.
Vào mùa đông, trong đêm cứ mỗi 15 phút họ lại lấy chăn của tôi một lần.
Họ còn bắt tôi đi lại hoặc chạy đi chạy lại trong phòng, thường xuyên bắt tôi viết cảm tưởng trong một thời gian nhất định. Điều đó xảy ra nhiều lần mỗi ngày.
Họ còn ra lệnh cho tôi ngồi thẳng và xem băng “Tự thiêu giả tạo” liên tục mỗi ngày và viết báo cáo suy nghĩ của tôi về việc này.
Tôi được trả tự do vào tháng 5 năm 2016 và trở về nhà.
Báo cáo liên quan:
Bà Tôn Trác Anh bị kết án phi pháp
Tra tấn và “chuyển hoá” tàn bạo trong khu số 5 của Nhà tù Nữ Thượng Hải
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/9/3/333867.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/18/159204.html
Đăng ngày 9-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.