Bài viết của học viên Thường Tiếu

[MINH HUỆ 20-07-2013] Trong ba chị em, tôi là em út, và gia đình chồng tôi rất đông người. Tôi muốn chia sẻ về những niềm vui và khó khăn mình gặp phải trong quá trình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Mẹ tôi

Mẹ tôi đã tham dự các khóa giảng Pháp của Sư phụ vào tháng 9 năm 1992. Vào thời điểm đó bà đã gần 80 tuổi, và phải tiêm cortisone hàng ngày do đầu gối bên phải bị sưng. Tôi đã đẩy xe lăn cho bà đến giảng đường mỗi tối. Khi bài giảng kết thúc, mọi người tập trung quanh Sư phụ ở ngoài giảng đường, mẹ tôi thậm chí còn may mắn được bắt tay Sư phụ. Khi trở về nhà, bà nhận ra đầu gối mình đã trở lại bình thường.

Khi bà bắt đầu tu luyện, da dẻ của bà trở nên hồng hào và những nếp nhăn trên trán bà đã biến mất. Mọi người nói, “Da mẹ cô trông như da em bé vậy.”

Vào dịp Tết Nguyên Đán năm 2001, mẹ tôi và tôi đã tới nhà chị cả để đón Tết. Trong khi mọi người đang bận nấu bữa tối, TV đưa tin về vụ tự thiêu giả tại quảng trường Thiên An Môn. Tôi đã đứng đó và khóc. Tôi tự hỏi, “Làm sao người ta có thể bịa đặt những chuyện như vậy về Pháp Luân Đại Pháp?”

Trong suốt thời gian khốc liệt nhất của cuộc bức hại, mẹ tôi đã từ bỏ tu luyện. Bà đã từng rất khỏe mạnh, nhưng vào một ngày, bà không còn có thể ra khỏi giường, và có triệu chứng bị teo não.

Mẹ tôi nằm trên giường trong gần sáu năm, nhưng không bao giờ bị cảm lạnh, bị ho hay khó thở. Các cơ quan nội tạng của bà hoạt động tốt, và bà không bao giờ phải uống thuốc. Bà ăn ba bữa và hoa quả mỗi ngày. Nhưng bà chỉ có thể đi bộ một chút hai tuần một lần. Một ngày, tôi nhuộm tóc cho bà và nhận ra nhiệt độ cơ thể bà đã tăng lên 41 độ C. Bác sĩ kiểm tra cho bà và nói, “87 tuổi, nhưng tim bà ấy hoạt động như của một người ở tuổi 60.” Tôi nói với ông, “Tôi tu luyện Pháp Luân Công. Khi tôi tu luyện, mẹ tôi cũng hưởng lợi ích.”

Tôi bật bài giảng của Sư phụ cho bà mỗi ngày. Bà đã qua đời trong vòng tay tôi ở tuổi 94. Mặc dù bà thường hay nắm chặt tay, vào ngày bà qua đời, tay bà mở ra ở thế liên hoa thủ ấn, và chân bà đan vào nhau. Vào buổi sáng tại lễ tang, một học viên có Thiên mục mở đã nhìn thấy mẹ tôi đang ngồi trên một đài sen bay về trời. Bà mặc một chiếc áo cà sa và mỉm cười. Người học viên đó cũng thấy chúng tôi được bao phủ bởi một ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc.

Gia đình chị cả

Trước khi nghỉ hưu, chị cả tôi là trưởng phòng và chồng chị là thống đốc của một ngân hàng. Họ có địa vị cao trong xã hội và đủ giàu có để mua một căn hộ thứ hai ở Hồng Kông. Nhưng thậm chí ngay cả sau khi được tham dự các khóa giảng của Sư phụ, họ vẫn chỉ tin vào Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Trong suốt 10 năm, họ không hề thay đổi và luôn phỉ báng Đại Pháp. Tôi đã cố thuyết phục họ thoái Đảng nhưng không thành công.

Ba năm trước, họ tới Hồng Kông một lần nữa và nhận ra rất nhiều người đang tự do tập luyện Pháp Luân Công tại đó. Chị tôi đã chụp ảnh và khoe với tôi khi họ trở về. Tôi thích các biểu ngữ lớn trong tấm ảnh, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và “Trời diệt ĐCSTQ”, vì vậy tôi đã xin được sao lại tấm ảnh. Nhưng chị tôi không đồng ý và giấu bức ảnh đi.

Chị gái tôi có hai con gái và một con trai. Cháu trai đang đóng quân tại nước ngoài và không về nhà thường xuyên, vì thế tôi đã ở nhà của cháu từ năm 2007 tới năm 2009 để chăm sóc cô con gái 15 tuổi của cháu, đứa cháu gọi tôi là bà trẻ.

Vợ của cháu tôi phải đi nước ngoài một ngày sau khi tôi đến. Tôi đã tới đón cháu gái lớn tại trường học, nhưng cháu nói cháu không thích diện mạo của tôi và còn nói taxi sẽ không dừng lại đón khách bởi vì kiểu tóc và quần áo của tôi. Cháu bảo tôi hãy tránh xa cháu ra và phải đứng ở ngoài sân trường. Tôi đã rất tổn thương và nghĩ, “Bà có một ngôi nhà dễ chịu, bà không đến để ăn nhờ ở đậu nhà cháu.” Nhưng sau khi hướng nội, tôi nhận ra rằng suy nghĩ đó là không đúng. Tôi đọc nhẩm Pháp của Sư phụ và học Chuyển Pháp Luân cả tối hôm đó. Khi tôi đọc Bài giảng thứ sáu, tôi đã hiểu ra nhiều điều. Tôi tự nói trong tâm, “Thưa Sư phụ, Ngài đã an bài tình huống này cho con. Con tới đây là để cứu chúng sinh. Con không nên phàn nàn. Con phải hướng nội và chính lại bản thân.”

Ngày hôm sau khi tôi chờ cháu gái sau giờ học. Cháu đã làm tôi ngạc nhiên khi chạy tới, vỗ nhẹ vào lưng tôi, và chào tôi rất vui vẻ. Tôi hỏi, “Làm sao mà cháu vui thế? Cháu được điểm A à?” Cháu trả lời, “Không phải. Khi cháu đang gọi taxi sáng nay, bà đã rất tốt. Khi cháu thấy lưng bà, cháu đã muốn khóc. Cháu không biết tại sao. Cháu chưa bao giờ cảm thấy như vậy với người khác. Hôm nay tâm cháu rất nhẹ nhàng. Cháu cứ nghĩ đến bà suốt. Cháu chỉ muốn được cười thôi.”

Khi chúng tôi về nhà, cháu hỏi tôi về Pháp Luân Công, và tôi đã giảng chân tướng cho cháu, thuyết phục cháu thoái Đoàn Thanh niên Cộng sản. Tôi bảo cháu chọn một bí danh. Cháu nói, “Cứ sử dụng tên thật của cháu.”

Sau đó tôi nhận ra rằng, ngay sau khi tôi chính lại bản thân, cô bé đã thay đổi thành một người khác. Sư phụ đang chờ tôi tu luyện bản thân!

Kể từ đó, cháu thường xuyên quan tâm đến tôi, “Bà à, đừng chỉ nghĩ cho cháu, bà cũng phải tự chăm sóc bản thân chứ,” “Hãy mặc ấm khi ra đường,” và “Bà đã ăn gì chưa?” Mẹ cháu nói rằng chưa bao giờ thấy cháu quan tâm đến ai như thế. Một ngày, bố cháu trở về và thấy chúng tôi rất thân thiết, bố cháu hỏi, “Dì à, dì dùng phép lạ gì thế?” Tôi nói, “Dì không hiểu cháu nói gì cả. Các học viên đều làm mọi việc từ trái tim mình.”

Năm 2008, cháu trai của tôi hỏi xin tôi một bản sao của cuốn Chuyển Pháp Luân. Cháu đã đọc quyển sách cả một buổi tối và nói với tôi ngày hôm sau, “Cháu có hơn 50 người bạn ở nước ngoài. Hầu hết đều tin vào Phật giáo. Chúng cháu thường xuyên trò chuyện, và họ nói rằng không được phỉ báng Pháp Luân Công.” thiên mục của cháu mở và cháu đã thấy Trương Quả Lão (một trong Bát Tiên) đứng trước mặt. Cháu nói, “Bà à, cháu nhìn bà mấy lần rồi; bà là một vị Phật…” Cháu yêu cầu tôi hướng dẫn cháu ngồi thiền ngày hôm đó và nhập định ngay lập tức, cháu có thể thấy được Pháp thân của Sư phụ.

Khi sống tại nhà cháu trai, tôi luôn mua vé tàu bằng tiền của bản thân và luôn mua loại vé rẻ nhất để tiết kiệm tiền dành cho các công việc của Đại Pháp. Ngoại trừ đồ ăn, tôi tự chi trả các chi phí khác. Một ngày tôi phải về nhà, vợ của cháu đã đưa tôi tiền đi máy bay, nhưng tôi đã trả lại và nói với cháu rằng tôi không thích đi máy bay. Thực ra, tôi luôn mang theo các sách Đại Pháp và tài liệu bên mình, tôi không thể đi máy bay được. (Hành khách bị kiểm tra trước khi lên máy bay.) Khi tôi ra về, cháu đã nói với chồng, “Em không hiểu được một điều về dì. Nụ cười của dì luôn làm em bối rối.” Chồng cháu trả lời, “Anh sẽ giải thích cho em. Dì là học viên Pháp Luân Công. Các học viên không bao giờ làm người khác phải lo lắng. Vì thế dì luôn hạnh phúc và luôn mỉm cười.”

Tại sao tôi luôn mỉm cười? Bởi vì tôi đã rất may mắn và hạnh phúc! Tôi sống trong thời kỳ Sư phụ truyền Đại Pháp; Tôi đã được gặp Sư phụ trong khi nhiều học viên chưa được gặp; Sư phụ luôn ở bên tôi và trông nom tôi tu luyện hàng ngày — Làm sao tôi có thể không mỉm cười! Khi tu luyện trong Đại Pháp, thậm chí chịu đựng khó nạn cũng là điều tốt — Làm sao tôi lại không mỉm cười cho được?

Anh rể tôi

Anh rể tôi đã 80 tuổi. Anh có khối u ở não và cổ, và phải nhập viện điều trị ngay sau năm mới. Một đứa con gái của anh là giám đốc bệnh viện. Con trai anh đã nói với tôi, “Dì à, làm ơn cứu cha cháu!” Tôi nói, “Để cứu được cha cháu, ông phải đồng ý thoái Đảng từ trong tâm của mình.” Ngày hôm trước ca phẫu thuật, tôi đã bảo anh rể tôi nhẩm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân, Thiện, Nhẫn hảo.” Cháu tôi đã thuyết phục cha đồng ý, nhưng anh không trả lời. Trong quá khứ, anh sẽ phỉ báng Đại Pháp. Bác sĩ nói với chúng tôi rằng anh rể có thể không vượt qua được ca phẫu thuật. Cháu gái tôi đã sợ đến lạc giọng; và liên tục sụt sùi. Tôi nhắm mắt lại và phát chính niệm.

Anh rể tôi đã hôn mê sau ca phẫu thuật. Cháu trai tôi hỏi, “Mình cho cha nghe gì bây giờ?” Tôi trả lời, “Dì chỉ có các bài giảng của Sư phụ, nhạc Phổ Độ, Tế Thế và các bài hát Đại Pháp.” Bởi vì có 20 bệnh nhân khác ở trong phòng cấp cứu, chúng tôi đã bật cho anh nghe nhạc Phổ Độ và Tế Thế. Cháu gái tôi nhờ y tá sạc điện cho máy thường xuyên để bố cháu có thể nghe nhạc bất cứ khi nào. Hơn 03 tuần sau, anh rể tôi dần tỉnh lại. Hai đứa con gái của anh đều nói, “Chúng ta phải nói chuyện với bố để ông biết có Phật và Thần. Nếu không ông sẽ chỉ tin vào ĐCSTQ.” Các cháu đã thuyết phục anh, và khi nhìn thấy cả ba đứa con của mình đều đồng ý thoái Đảng cùng các tổ chức liên đới, anh cuối cùng cũng đồng ý thoái.

Trong toàn bộ 4 tháng anh rể tôi nằm viện, tôi đã trông coi anh vào buổi tối và không dừng việc học Pháp và luyện công. Tôi ra ngoài chứng thực Pháp vào ban ngày. Điều đó thật là khó khăn, và thỉnh thoảng tôi nấp vào một góc rồi khóc. Nhưng ngay khi tôi nhớ tới những khổ nạn mà Sư phụ phải gánh chịu, tôi không còn thấy khó nữa. Tôi tự nhắc nhở mình về mục đích của các đệ tử Đại Pháp. Chẳng phải chúng ta tới để cứu độ chúng sinh ư? Tôi nhẩm lại Pháp của Sư phụ,

“Giảng thanh chân tướng khu lạn quỷ

Quảng truyền Cửu Bình tà đảng thoái

Chính niệm cứu độ thế trung nhân

Yết xuyên hoang ngôn

Giải khai tâm toả

Bất tín lương tri hoán bất hồi”

(Tế thế, Hồng Ngâm III)

Tôi cần phải khẩn trương thức tỉnh họ!

Tôi cũng giúp dọn sạch nhà của chị và anh rể bằng việc mang lá cờ Đảng đi đốt. Khi cháu gái tôi quay lại, cháu nói, “Thật là sáng sủa! Lá cờ Đảng đã biến mất.” Trong quá khứ, chị tôi sẽ không bao giờ cho phép tôi làm thế, vì chị coi Đảng quan trọng hơn cả cuộc sống của mình. Bây giờ chị nói với tôi, “Em hãy tập ở nhà. Và đừng ra ngoài nhiều quá. Để cho chị an tâm một chút.” Cháu trai tôi sẽ nói, “Mẹ à, không phải lo cho dì đâu. Dì là người lý trí nhất, và điềm tĩnh nhất!” Cháu gái tôi cũng nói, “Người hiểu biết nhất là dì; người tốt bụng nhất là dì; người khoan dung nhất là dì. Dì không đòi hỏi điều gì, luôn cho đi, và luôn nghĩ tới người khác.” Tôi hỏi, “Tại sao?” Cháu trả lời, “Bởi vì dì tu luyện Pháp Luân Công!”

(Còn tiếp… phần 2)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/15/心换心-唤醒身边的亲人(1)-275372.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/20/141139.html

Đăng ngày 19-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

 

Share