Bài viết của một thành viên trong gia đình học viên Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-06-2013] Tôi là một viên chức chính quyền địa phương ở thành phố tôi. Vợ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi chịu đựng nhiều bệnh tật. Dù không tu luyện nhưng tôi rất tin vào Đại Pháp. Chứng kiến việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại các học viên và phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp trong 14 năm qua, tôi chưa bao giờ dao động niềm tin chân chính của mình.
1. Giúp vợ vượt qua khổ nạn
Tại thời điểm cuộc bức hại nghiêm trọng nhất, các học viên đã chịu nhiều áp lực to lớn. Là chồng của một học viên, tôi cũng cảm thấy áp lực to lớn tại nhà và ngoài xã hội, bao gồm từ các cấp trên và đồng nghiệp tại nơi làm việc.
Tại nơi làm việc, vài thành viên trong gia đình của một số lãnh đạo cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một số lãnh đạo này đã không thể chịu nổi áp lực nên họ đã ly dị, chống lại các học viên trong gia đình, kiềm chế sự tự do của người thân, hay thậm chí đứng về phía tà ác và giúp “chuyển hóa” các học viên.
Tôi thật sự tin rằng Sư phụ Lý Hồng Chí và các học viên Đại Pháp là vô tội, và những gì tuyên truyền trên TV (dưới sự điều hành của nhà nước) là vu khống và giả dối.
Sau khi vợ tôi bắt đầu tu luyện, tôi cũng đọc tất cả sách của Đại Pháp. Trong những năm đó, vợ tôi cũng đặt các bài giảng của Sư phụ lên giường cho tôi đọc và chia sẻ với tôi những tài liệu giảng chân tướng. Tôi đã đọc tất cả và tâm trí tôi rất minh bạch.
Một lần vợ tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đã bị đưa vào một trung tâm giam giữ. Sau khi trở về nhà, nhiều bạn bè đã đến để thuyết phục vợ tôi ngừng tu luyện. Họ nói: “Nếu cô tiếp tục, chồng cô sẽ không được thăng chức, và con cô sẽ bị ảnh hưởng.” Vợ tôi đã khóc và nhốt mình trong phòng. Cô ấy chỉ học Pháp mà không ăn uống gì.
Vài ngày sau, vợ tôi đã trịnh trọng tuyên bố trước cả gia đình: “Con đường tu luyện là chân chính. Chân-Thiện-Nhẫn là chân chính. Tôi đã quyết tâm. Tôi sẽ tiếp tục tu luyện đến cuối cùng.”
Sư phụ giảng:
“Đã không làm theo yêu cầu của Pháp, [chư vị] không là người của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi; thân thể của chư vị sẽ lùi lại trở về vị trí người thường, những thứ không tốt cũng quay trở lại chư vị, bởi vì chư vị muốn làm người thường.” (Chuyển Pháp Luân)
Khi vợ tôi quyết tâm, tôi đã quyết định ủng hộ và bảo vệ cô ấy trên con đường tu luyện.
Tôi âm thầm hỗ trợ vợ và các đồng tu của cô ấy, bí mật bảo vệ họ và chống lại cuộc bức hại. Trong thời gian đó, tôi đã có vài cơ hội được thăng chức. Tuy nhiên, chúng đều bị hủy bỏ do vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi chưa bao giờ đề cập đến những mất mát như vậy với vợ và dần dần xem nhẹ danh lợi và việc thăng tiến.
Năm năm sau, vợ tôi nghe những người bạn nói rằng nếu cô ấy không đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì tôi đã được thăng chức vài lần và chức vụ của tôi sẽ cao hơn rất nhiều. Vợ tôi đã hỏi có phải thật không và tại sao tôi không nói với cô ấy. Tôi nói: “Không cần phải nói với em. Nó chỉ có thể làm tăng thêm áp lực tinh thần cho em. Em đừng quan tâm về điều này. Em chỉ cần tu luyện Đại Pháp thôi.”
Công an gọi cho tôi trước tiên mỗi khi họ sắp sửa tìm kiếm vợ tôi. Nếu tôi ở nhà, tôi sẽ để họ đến. Nếu tôi bận, tôi không cho họ đến. Sau đó họ không còn đến để sách nhiễu chúng tôi nữa.
Vào dịp đánh giá công việc cuối năm hàng năm, tôi chỉ điền thông tin về hiệu suất làm việc của mình, và không bao giờ viết điều gì xấu về Pháp Luân Công (như chỉ thị của cấp trên). Cuối cùng, khi các viên chức bình chọn, tôi luôn được thông qua với số phiếu đầy đủ. Tận trong tâm tôi biết rằng Sư phụ Lý Hồng Chí đã giúp đỡ và bảo hộ tôi.
Mặc dù chưa tu luyện, tôi vẫn trải nghiệm được sự vĩ đại của Phật quang và lòng từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí.
2. Cố hết sức để bảo vệ các học viên Đại Pháp
Một học viên tôi không biết mặt đã bị công an bắt. Cô ấy vừa mới thức dậy ở nhà vào buổi sáng và chỉ đi dép lê mà không có tất. Công an đã xông vào và bắt cô ấy. Gia đình cô ấy đã đến nhờ tôi giúp đỡ. Tôi thấy được sự khẩn cấp của tình huống này và sự bất lực của các thành viên trong gia đình họ và quyết định phải giúp.
Tôi đã nói chuyện với một số người bạn là công an và nói họ thả người học viên này. Họ hỏi tôi có quan hệ gì với cô ấy. Tôi nói rằng cô ấy là họ hàng của tôi, dù cho tôi nghi ngờ họ sẽ không tin điều đó. Do tình bạn của chúng tôi, họ nói sẽ cố hết sức để giúp, nhưng người học viên có thể đã bị đưa đến nơi khác. Tôi nói họ phải nghĩ mọi cách có thể để thả cô ấy.
Chính tín của người học viên này vào Sư phụ và Pháp thật sự vững chắc như kim cương. Trong cả tuần bị giam tại một trung tâm giam giữ, cô ấy hoàn toàn không hợp tác với tà ác. Cô ấy không học nội quy trong trại giam, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào, hay làm theo lời của các lính canh. Cô ấy cũng không ăn uống gì. Cô ấy chỉ phát chính niệm cả ngày và phủ nhận mọi sự bức hại và an bài của cựu thế lực.
Mọi thứ đều do Sư phụ quyết định. Đêm thứ hai sau khi bị bắt, cô ấy đã không ăn gì trong hai ngày. Cô cảm thấy uể oải vì đói, nhưng trong tâm cô đã có Sư phụ và Pháp và không sợ gì cả. Sau một thời gian kiên định, sự khó chịu do cơn đói gây ra đã biến mất.
Vào ngày thứ ba, công an cám dỗ cô ấy với nhiều thức ăn, nhưng cô ấy chỉ nhắm mắt lại và phát chính niệm, hoàn toàn không hề nhìn vào thức ăn. Sau đó, ngày càng nhiều người hơn quan tâm đến cô ấy. Họ hỏi cô ấy nhiều lần mỗi ngày rằng cô còn tiếp tục tuyệt thực không và đề nghị rằng cô có thể được tiêm tĩnh mạch nếu cảm thấy không thể duy trì tiếp nữa. Người học viên trả lời rằng cô không sao.
Đến ngày thứ năm, các lính canh không thể chịu nổi nữa. Họ sợ phải chịu trách nhiệm nếu có gì xấu xảy ra. Họ đặt con gà nướng ngon miệng trước mặt cô và van xin cô ăn. Nhưng cô không ăn và thậm chí không mở mắt. Cô chỉ liên tục phát chính niệm.
Các tù nhân khác cùng phòng đã bị cảm động bởi quyết tâm của cô ấy. Người học viên sau đó đã giảng chân tướng cho họ và họ đều đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên quan của nó.
Người học viên sau đó có một niệm rằng đã đến lúc cô rời khỏi trung tâm giam giữ. Vào ngày thứ bảy, người công an hỏi: “Người nhà cô ở đâu?” Cô ấy trả lời rằng họ đều sống rất xa, không ở trong vùng địa phương. Vì công an không biết gửi cô ấy đến đâu, họ đã gọi tôi và gửi người học viên về nhà tôi.
Vợ một vị quan tòa của huyện cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy rất tức giận và thường xuyên đánh vợ. Một ngày kia, khi vợ ông đang đọc các sách Đại Pháp, ông ấy lại bắt đầu đánh vợ. Ông ấy hỏi bà lấy cuốn Chuyển Pháp Luân ở đâu, vì trước đó ông ấy đã xét nát các sách Đại Pháp. Ông ấy dọa sẽ xé cuốn sách nếu bà ấy không nói.
Để bảo vệ cuốn sách, bà ấy đã nói là lấy từ tôi, vì chồng bà rất kính trọng tôi. Ông ấy lập tức gọi cho tôi và hỏi có thật không. Vì tôi đã biết ông ấy đánh vợ, nên tôi đã nói đúng như vậy. Sau đó ông ấy ngừng đánh vợ nhưng vẫn rất giận dữ.
Ông ấy đã gọi cho tôi hai lần và bày tỏ sự bất bình đối với tôi. Ông ấy nói: “Ông không cho tôi sống yên ổn. Hãy chờ đấy. Từ bây giờ tôi sẽ không chơi với ông nữa.” Vợ ông ấy từng bị sở công an thành phố bắt do tín ngưỡng của bà ấy, và ông ấy phải nhờ cậy bí thư huyện nơi ông ấy làm việc để bảo lãnh vợ ra. Tôi hiểu tại sao ông ấy giận dữ và đã bình tĩnh đối mặt với tình huống này.
Tôi biết rằng miễn là mình có chính niệm và lựa chọn cái thiện, ông ấy không thể làm hại tôi. Tôi cảm thấy mình đã làm điều chân chính nhất: Bảo vệ sách Đại Pháp không bị phá hủy, bảo vệ vợ ông ấy khỏi bị đánh đập, và ngăn ông ấy phạm tội ác chống lại Đại Pháp. Sau đó ông ấy đã hiểu chân tướng và gọi cho tôi để xin lỗi.
Trong toàn bộ quá trình xung đột này, tâm tính của tôi đã được khảo nghiệm và sự bao dung của tôi đã tăng lên. Tôi càng cảm thấy rằng Sư phụ Lý Hồng Chí và Đại Pháp là chân chính nhất.
3. Thuyết phục người dân thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó
Khi thấy các học viên giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh, tôi có cảm giác mình phải có trách nhiệm. Tôi ngẫm nghĩ trong tâm: “Là một viên chức địa phương, những hành động của mình cần đem đến lợi ích cho địa phương. Nhưng làm sao có thể thực hiện được?” Thuyết phục người dân thoái ĐCSTQ, như các học viên Đại Pháp làm khi giảng chân tướng, có thể thật sự mang đến lợi ích cho khu vực.
Vì tôi đã làm không đủ để giúp đỡ khu dân cư nơi tôi từng làm viên chức trước đây, nên tôi muốn đem phúc lành của Đại Pháp đến cho người dân ở khu vực đó. Vợ chồng tôi đã lái xe hơn 50 km đến thị trấn đó để treo các biểu ngữ và phát tờ rơi. Chúng tôi đã tới đó vài lần và dán biểu ngữ và bảng hiệu. Nhưng chúng tôi vẫn thấy làm chưa đủ. Sau đó một điều gì đó đã xảy ra giúp chúng tôi thấy những điều nên làm.
Một buổi tối khi đi làm về, tôi nghe ai đó gọi tên mình và nói rằng ông ấy sẽ mài dao và kéo miễn phí cho tôi. Tôi nhận ra ông ấy là một cựu bí thư của thị trấn nơi tôi từng làm viên chức. Tôi cảm thấy buồn cho ông ấy và mời ông ấy ăn tối. Ông ấy nói: “Không, xin cám ơn. Đây là thời gian tôi làm việc vì hầu hết mọi người về nhà vào thời gian này. Sẽ tốt cho tôi nếu ông cho tôi một số việc để làm. Tôi có một gian hàng để mài dao.”
Tôi tìm thấy một vài dao kéo ở nhà và bảo con tôi mang chúng xuống dưới nhà cho ông ấy. Tôi cảm thấy tiếc khi thấy một vị cựu bí thư lại làm công việc này và nói với vợ rằng ông ấy mài dao miễn phí cho chúng tôi. Cô ấy nói: “Đừng buồn. Chúng ta có thể đưa ông ấy ít tiền sau. Không phải là lỗi của anh. Anh đã rời nơi đó hơn 10 năm trước. Nếu anh thật sự quan tâm đến chúng sinh ở đó, chúng ta có thể đến đó để giảng chân tướng và thuyết phục người dân thoái ĐCSTQ.”
Những lời của cô ấy đã đã tạo cảm hứng cho tôi. Ngay lập tức tôi gọi cho một người bạn tốt và nói với ông ấy hãy cho mọi nhân viên trong thị trấn và những người bạn chung của chúng tôi biết rằng tôi nhớ họ và sẽ đến thăm họ vào ngày mai. Tôi đã đặt hai bàn lớn tại một nhà hàng địa phương nhân dịp này và đặt nhiều thức ăn.
Ngày hôm sau, vợ chồng tôi cùng người con đã chất đầy hai túi chứa Cửu bình, các tài liệu thông tin và các cây bút. Sau đó chúng tôi lái xe đến nhà hàng ở thị trấn đó.
Nhiều người đã đến sớm. Thậm chí vị bí thư đảng hiện tại và chủ tịch của thị trấn cũng đến sớm để chào đón chúng tôi. Bầu không khí ấm áp và chan hòa; chúng tôi được đối xử như những người thân mà họ không gặp trong thời gian dài. Chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện.
Sau bữa ăn, tôi khuyến khích vị bí thư hiện tại và chủ tịch quay trở về làm việc. Sau khi họ rời đi, tôi nói với vợ đây là cơ hội để giảng chân tướng. Vợ tôi cảm thấy một chút ngại ngùng trước nhiều người, nhưng tôi đã khuyến khích cô ấy bắt đầu. Đây là những người có tiền duyên rốt cuộc đã đến, và họ đã từng thân thiết với tôi.
Vợ tôi đứng dậy và nói: “Mọi người ở đây đều là bạn của chúng tôi. Dù vị bí thư của các anh (ý nói tôi) đã rời đi, nhưng anh ấy không bao giờ quên các anh và lúc nào cũng nghĩ về các anh.” Sau đó vợ tôi đã kể về vị bí thư đảng lớn tuổi hiện đang làm nghề mài dao, giảng chân tướng về Đại Pháp, và nói về việc thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên quan của nó.
Sau đó cô ấy nói: “Hôm nay chúng tôi đến đây là vì sự hạnh phúc và an toàn của các bạn cùng gia đình các bạn. Chúng tôi mang phước lành của Đại Pháp đến trước mặt các bạn. Thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên quan của nó là lựa chọn một tương lai tốt đẹp mãi mãi cho các bạn và người thân. Nó là một hợp đồng bảo hiểm mà không tốn một xu.”
Mọi người lặng lẽ lắng nghe và liên tục gật đầu. Tôi tin rằng họ thật tâm cảm thấy rằng chúng tôi thật sự vì họ. Chúng tôi đã đưa cho họ các tài liệu giảng chân tướng và cửu bình. Sau đó tôi đưa một mảnh giấy cho mọi người. Họ đều trịnh trọng viết tên của họ và những người thân lên đó. Hầu hết 200 người từ hàng chục ngôi làng tất cả đã thoái ĐCSTQ. Toàn bộ quá trình đều rất êm ái và trôi chảy; giống như cuộc bức hại chưa từng tồn tại.
Một lần nữa tôi đã chứng kiến sự cứu độ từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí và huyền năng tuyệt vời của Đại Pháp. Không có sự gia trì của Sư phụ sẽ không thể nào giảng chân tướng công khai như vậy trong khi cuộc bức hại tà ác vẫn đang diễn ra.
Người anh họ của tôi là một bí thư đảng của làng. Vào đêm giao thừa, tôi nói anh ấy mời các cựu đảng viên, đảng viên hiện thời, đoàn viên, và các viên chức khác trong làng cùng người dân địa phương đến nhà tôi. Chúng tôi đã chuẩn bị hai bàn lớn đầy thức ăn. Phòng khách và khu vực bên ngoài đầy người. Ngay cả sân cũng đầy người.
Vợ tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ: “Chào mọi người, chúc mừng năm mới! Gia đình chúng tôi xin gửi lời chúc mừng năm mới đến mọi người! Xin hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, và Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Mọi người có thể chọn lựa một tương lai tốt đẹp cho bản thân và gia đình bằng cách này. Đừng tin những lời trên TV. Tất cả đều là dối trá. Đừng để bị lừa dối!”
Cô ấy đã giảng chân tướng từ các góc độ khác nhau. Cô ấy cũng giải thích rằng Thần thật sự tồn tại và họ sẽ giúp những người tin vào Thần khi thảm họa đến. Vợ tôi nói: “Hôm nay chúng tôi nói với mọi người những điều này để mọi người có một tương lai tốt đẹp.” Nhiều đảng viên đã giơ tay lên để chào và bày tỏ mong muốn thoái ĐCSTQ.
Sau đó chúng tôi lấy cửu bình và các tài liệu giảng chân tướng ra để phát. Nhiều người đã chủ động lấy tài liệu trước cả lúc chúng tôi bắt đầu phân phát.
Sau đó một thợ điện thị trấn đến và nói với vợ tôi: “Này chị, tôi đã đợi chị hai năm. Tôi biết chị phân phát tài liệu Đại Pháp, nhưng chị chưa bao giờ đưa cho tôi.” Tôi lập tức đưa anh ấy một tờ rơi và cửu bình. Tôi rất cảm động bởi sự háo hức được cứu của chúng sinh.
Sáng hôm sau, nhiều người đã đến thăm chúng tôi. Chúng tôi đưa cho họ tài liệu giảng chân tướng và thuyết phục họ thoái ĐCSTQ. Sau đó, chúng tôi đã đến làng bên cạnh để giảng chân tướng.
Nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi đã làm những việc nên làm và có một năm mới hạnh phúc và đầy ý nghĩa. Tôi đã trở về cùng với một danh sách dài tên của những người thoái ĐCSTQ.
4. Thuyết phục các đảng viên ngoan cố thoái ĐCSTQ
Trong những nỗ lực giảng chân tướng của chúng tôi vài năm gần đây, khi vợ tôi gặp một số đảng viên cứng đầu và từ chối thoái ĐCSTQ, cô ấy đã nhờ đến tôi. Có lúc vợ tôi bảo tôi giảng chân tướng cùng cô ấy.
Tôi có một người bạn tốt làm việc ở trong một cơ quan thành phố. Chị họ của ông ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đã giảng chân tướng cho ông ấy. Tuy nhiên, ông ấy không nghe và từ chối thoái ĐCSTQ. Người chị đã tìm tôi nhờ giúp đỡ. Sau đó vợ chồng tôi đã đến nhà ông ấy.
Khi vào nhà, ông ấy đang nói chuyện điện thoại. Ông ấy đi quanh phòng và không dừng lại để nói chuyện với chúng tôi. Tôi biết tà linh đang khống chế ông ấy và không muốn cho ông ấy thoái ĐCSTQ. Tôi gợi ý cho vợ phát chính niệm để tiêu trừ bất kỳ tà linh cộng sản và các yếu tố ngăn ông ấy được cứu.
Sau một lúc, vợ tôi nói: “Anh ơi, hãy ngồi xuống. Chúng tôi chỉ nói nói vài lời và sẽ đi ngay.” Ông ấy phải ngồi xuống và dường như biết chúng tôi sẽ nói gì. Lúc đó là tháng 10 và thời tiết không nóng. Ông ấy chỉ mặc một áo thun nhưng ra mồ hôi rất nhiều. Thế lực tà ác đang sợ hãi. Nếu chúng tôi bỏ đi hôm nay, có lẽ ông ấy có thể sẽ không bao giờ cho chúng tôi vào nhà nữa và như thế sẽ mất cơ hội được cứu độ mãi mãi.
Vợ tôi nói: “Anh không nên lo lắng và sợ hãi nhiều như thế. Anh chỉ cần dùng một bí danh để thoái ĐCSTQ và vẫn an toàn hạnh phúc. Anh thoái ĐCSTQ trước mặt Thần chứ không phải con người. Không ai biết đâu. Hãy để chúng tôi làm điều này.” Ông ấy hỏi: “Tôi có cần phải đi đến văn phòng và điền vào một mẫu đơn không?” Vợ tôi nói: “Không cần đâu. Ông chỉ cần thực tâm cho Thần Phật thấy là được.” Ông ấy nhẹ nhõm nói: “Thế thì thật đơn giản.”
Có một người gần 80 tuổi. Ông ấy rất ngoan cố. Ông ấy là bí thư đảng đầu tiên trong làng của ông sau khi ĐCSTQ lên nắm quyền. Ông ấy là một hình mẫu cho ĐCSTQ tà ác trong trong suốt cuộc đời của mình và rất nổi tiếng tại địa phương. Những lãnh đạo huyện và thành phố thường đến thăm ông ấy. Con trai ông ấy cũng là một viên chức cấp thành phố.
Ông ấy vận hành một doanh nghiệp gia đình lớn và giàu có. Gia đình ông càng ngày càng giàu có hơn. Chúng tôi đã mang nhiều quà khi đến thăm ông ấy. Một vài người bạn của chúng tôi cũng đi cùng để giúp giảng chân tướng cho ông ấy.
Ông lão quan tâm rất nhiều đến danh tiếng và không cách nào ông ấy có thể thoái ĐCSTQ trước mặt những người trẻ tuổi. Vợ tôi nói: “Bác ơi, vài năm trước cháu đã bị nhiễm độc khí than đá. Nếu bác không đưa cháu đến bệnh viện kịp thời thì có lẽ cháu đã chết. Cháu vẫn luôn biết ơn, nhưng chưa bao giờ có cơ hội đền ơn. Hôm nay chúng cháu đến đây không chỉ để trả ơn, mà còn thể hiện lòng kính trọng đối với bác.”
Ông ấy mỉm cười nói: “Tốt thôi. Đừng nghiêm trọng thế. Nếu có điều gì cần tôi giúp, xin vui lòng cứ nói.” Vợ tôi nói rằng cô ấy có một điều thật sự quan trọng cần nói với ông ấy. Ông ấy tò mò hỏi: “Điều gì vậy? Hãy nói đi.” Vợ tôi nói: “Vâng, rất quan trọng. Hãy đến phòng khác để nói chuyện.”
Vợ tôi đã nói chuyện với ông ấy dựa vào những trải nghiệm và quan niệm của ông. Cô ấy nói những gì ông lão thích nghe và thể hiện sự kính trọng đối với thế hệ đi trước. Cô ấy nói: “Bác ơi, cháu thấy bác là một người rất khỏe mạnh và cháu biết bác là một người may mắn. Bác đã làm nhiều việc tốt và giúp nhiều người trong những thời điểm khó khăn. Nhiều cán bộ được hưởng lợi từ bác và ăn đồ ăn của bác. Thần ghi nhớ mọi việc tốt bác làm. Thiện ác hữu báo. Bác được may mắn, sống lâu và tài chính dồi dào. Chẳng phải những điều này là do Thần ban phúc cho bác sao?” Ông ấy gật đầu.
Vợ tôi tiếp tục: “Từ khi ĐCSTQ nắm quyền, nó đã đấu với Trời, đấu với người. Nó tuyên dương chủ nghĩa vô thần và phá hủy tiêu chuẩn đạo đức của người Trung Quốc. Bây giờ người ta dám làm nhiều việc xấu. Con người không tin vào Thần, vì vậy Thần sẽ không bảo hộ cho họ. Bác đã thấy rằng có rất nhiều thảm họa thiên nhiên và do con người gây ra: sóng thần, động đất, lở đất, hạn hán, lũ lụt và nhiều bệnh truyền nhiễm khác nhau. Nhiều người đã chết. Đây là sự trừng phạt đối với con người vì không tin và không kính trọng Thần. Nhiều người đã trở thành nạn nhân của thảm họa và bị chôn vùi.”
Ông lão lắng nghe và liên tục gật đầu. Vợ tôi nói: “Từ khi ĐCSTQ nắm quyền, nó đã làm nhiều việc xấu, gồm cả đàn áp Pháp Luân Công. Vụ tự thiêu ở Quản trường Thiên An Môn là giả mạo.”
“Bác nhớ những chữ ẩn giấu được tìm thấy trong một ngọn núi đá ở tỉnh Quý Châu chứ: ‘Trung Quốc Đảng cộng sản vong.’ Nhiều lời tiên tri đã nói rằng Trời sẽ diệt ĐCSTQ. Đó là ý Trời. Bác ơi, hãy yên tâm, con không nói bác chống lại ĐCSTQ. Đến khi Trời diệt ĐCSTQ, con người không thể cứu nó. Tuy nhiên, Trời muốn diệt nó. Nếu bác không thoái ĐCSTQ, bác sẽ bị chôn vùi cùng với nó.”
“Bác tốt với cháu và lớn tuổi hơn cháu. Cháu không lừa dối bác. Trong xã hội ngày nay, con người nói dối nhiều điều. Nhưng bác có nghĩ người nói dối có thể bảo vệ bác và đem cho bác may mắn không?”
Ông lão cười và nói: “Cháu thật sự hiểu biết rất nhiều. Bác nghe cháu và thoái ĐCSTQ.” Cuối cùng, ông lão đã hiểu sự thật và được cứu.
Là một người thường, tôi đã hỗ trợ vợ mình trợ Sư Chính Pháp và hoàn thành những gì tôi nên làm.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/1/真正的造福一方-保护大法弟子-协助三退救人-272720.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/3/140253.html
Đăng ngày 08-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.