Bài viết của Chung Diên
[MINH HUỆ 27-9-2005] Paul Martin Thủ tướng Canada nêu lên vấn đề khủng bố Pháp Luân Công khi ông gặp Hồ Cẩm Đào ngày 9 tháng Chín 2005. Trong vòng hai tuần sau, học viên Pháp Luân Công Cô. Li Weixun được cứu thoát thành công rời khỏi Trung Quốc, nhờ vào sự giúp đỡ của Hội Bạn của Pháp Luân Công, Văn phòng của Ủy hội Quốc tế Liên hiệp Quốc về tỵ nạn (UNHCR), Quốc hội Mỹ, Sở Quốc gia Hoa kỳ và một số hội đoàn không thuộc chính phủ (NGO) khác. Cô nhận được qui chế tỵ nạn của Liên hiệp quốc và được mang đến từ thành phố Thẩm Dương đến Hoa kỳ. Cô bình an đến nơi ngày 21 tháng Chín.
Để tiêu trừ tà ác: Công khai phơi bày và lên án mãnh liệt
Sự ủng hộ và cứu thoát gần đây các học viên Pháp Luân Công của dân chúng là trái lại với những cuộc đàm phán trước đây về nhân quyền với chính phủ Trung Quốc. Những sự thay đổi cho thấy rằng xã hội quốc tế đang lấy những bước tiến mạnh mẽ để chống lại cuộc khủng bố tàn bạo đối với Pháp Luân Công bởi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Trong sáu năm qua, nhiều viên chức chính phủ và nghị sĩ Tây phương, những người nêu cao nhân quyền, đã không ngừng kêu gọi ĐCSTQ ngừng cuộc khủng bố.
Ngày 4 tháng mười 2004 Hạ viện Hoa kỳ đã đồng thanh thông qua Quyết nghị H.Con. 304. Điều này cho thấy sự phản đối của Quốc hội Hoa kỳ đối với cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Quyết nghị nói lên ý nghĩa rằng Chính quyền Cộng hoà nhân dân Trung Quốc phải ngưng tức khắc sự can thiệp vào sự thực hành quyền tự do tôn giáo và chính trị trong nước Hoa kỳ, các quyền mà đã được bảo đảm bởi Hiến pháp Hoa kỳ. Nó còn kêu gọi ĐCSTQ ngưng dùng các phái đoàn ngoại giao của nó trong Mỹ quốc để truyền bá những điều sàm bậy về bản chất của Pháp Luân Công, và thả ra tất cả các tù nhân lương tâm đang bị giam cầm, kể cả các học viên Pháp Luân Công.
Ngày 24 tháng mười 2002 Dân biểu quốc hội Scott Reid đã đưa ra quyết nghị M236 và Quốc hội Canada đã đồng thời thông qua. Bản quyết nghị đòi hỏi Thủ Tướng Chretien kêu các lãnh đạo Trung Quốc phải thả ra tất cả 13 học viên Pháp Luân Công bị khủng bố tại Trung Quốc là thân nhân của công dân hoặc thường trú tại Canada. Đến nay sáu người trong họ đã được cứu thoát và mang đến Canada.
Các tiếng nói của công lý đã càng ngày càng to lớn. Vì thiếu hiểu biết về bản chất của ĐCSTQ và các thủ đoạn dấu tay hăm doạ ngầm và hối lộ của nó, các chính phủ đã thường sử dụng đến lối bàn đàm mật sau các cửa đóng với chính phủ Trung Quốc. Nhưng các cửa này đang mở ra ngày nay.
Một bài của chủ nhiệm tờ Công dân Ottawa ngày 9 tháng Chín tuyên bố rằng Thủ Tướng ‘phải nói về cuộc khủng bố các học viên Pháp Luân Công đang xảy ra. Sự viếng thăm của Ông Hồ cho Ông Martin một cơ hội để nói lớn lên, mạnh mẽ và công khai về các vi phạm đặc thù.’
Sự thật, cuộc khủng bố đã dựa trên những sự thoá mạ, lừa dối và tuyên truyền hận thù. Đó là vì sao ĐCSTQ sợ sự thật được đưa ra ánh sáng. Chỉ bằng cách lớn tiếng, mạnh mẽ và công khai phơi bày và khiển trách cuộc khủng bố mà các chính phủ ngoại quốc mới có thể thật sự tiêu trừ tà ác. Ngoài việc cho ra sự ủng hộ tinh thần, các chính phủ thế giới cần phải đứng lên để ngừng cuộc ám sát các học viên Pháp Luân Công.
Ủng hộ tinh thần và bảo vệ
Trường hợp của Li Weixun rất tiêu biểu vì nó biểu dương được hai điều. Một, bằng cách cho qui chế tỵ nạn cho Li Weixun, Liên hiệp Quốc đã nhìn nhận cuộc khủng bố mà đang diễn ra tại Trung Quốc và các quyền căn bản của các học viên Pháp Luân Công là không được bảo vệ tại Trung Quốc. Sự thật, tất cả các học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc là bị khủng bố ít nhiều. Hai, chính phủ Hoa kỳ tỏ ra nhìn nhận và cảm tình đối với học viên Pháp Luân Công bằng cách mang Li Weixun từ một nước thứ ba đến Mỹ, và đó cho thấy quan điểm của chính phủ Hoa kỳ về cuộc khủng bố của ĐCSTQ.
Chính phủ Hoa kỳ đã đặt ra một tiền lệ có giá trị cho cộng đồng quốc tế khi lấy quyết định chọn lựa giữa một chế độ độc tài khủng bố nhưng hấp dẫn về mặt tài chính, và một nhóm người dân thường bị khủng bố. Chính phủ Hoa kỳ chọn tôn trọng và bảo vệ nhân quyền và như vậy đã hành động như một gương mẫu cho các nước khác trên thế giới.
Tôi tin rằng trường hợp của Li Weixun cũng cho thấy rằng cho dù có người vẫn còn bị mắc lừa bởi ĐCSTQ và vô tình đối với vấn đề khủng bố (và một số người còn trợ giúp cho ĐCSTQ trong việc khủng bố vì sợ hoặc vì tư lợi), nhiều quốc gia, chính phủ và dân chúng đã cho thấy rằng họ không sợ cái chế độ toàn quyền đó. Họ chống lại sự cám dỗ của tiền tài, và điều này đã trở thành một trào lưu lịch sử rất tốt.
Các chính phủ tất cả các xã hội tân tiến đều mong muốn dân chúng họ được tôn trọng trên sân khấu quốc tế, và các lãnh tụ quốc gia đều muốn làm tiến bộ trong thời khoá của họ và đạt được một tên tuổi tốt trong dân chúng. Ý kiến riêng của tôi là bằng cách công khai khiển trách cuộc khủng bố, chấp nhận và bảo vệ các học viên Pháp Luân Công, và nêu cao công lý và đạo đức, – cái điểm chính của tiến bộ nhân loại, các viên chức của chính phủ thế giới là đang làm điều tốt nhất cho họ và cho dân chúng của họ.
Sự chấm dứt cuộc khủng bố là rất gần
Tôi tin rằng sau khi nghe qua sự thật về cuộc khủng bố, các quốc gia trên thế giới sẽ chọn lựa đúng đắn giữa thiện và ác. Tất cả các quốc gia sẽ đưa tay ra giúp đỡ cho các học viên Pháp Luân Công, những con người tin vào ‘Chân Thiện Nhẫn’ . Không một nước nào sẽ đi theo đường lối của ĐCSTQ về vấn đề này.
Khởi đầu của cuộc khủng bố, nhóm Giang điều động các tài nguyên của toàn xứ và sử dụng các cách khác nhau để cô lập và thoá mạ Pháp Luân Công. Giang đích thân phát các tài liệu chứa đựng sự tuyên truyền cho các lãnh tụ quốc gia. Sáu năm sau, khi chân lý được truyền ra, dân chúng đang thức tỉnh và tích cực tiêu trừ sự bức hại. Khi chân lý và công bằng thắng trong tâm của dân chúng, ĐCSTQ sẽ bị cô lập trên vấn đề khủng bố. Có một tia sáng ở cuối đường hầm.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/9/27/111285.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/10/3/65512.html
Đăng ngày 17-7-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.