Bài của một đệ tử Đài Loan

[MINH HUỆ 23-6-2006] Gần đây tôi đã gọi vài cuộc điện thoại tới các ban ngành chính quyền để thảo luận về cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi viết ra để chia sẻ những kinh nghiệm để mọi người có thể hiểu được tình hình hiện nay của những người hàng ngày trong những chức vụ chính phủ đó.

Khi tôi có thể lập tức liên lạc với các phó lãnh đạo các đơn vị đã tham gia vào cuộc đàn áp Pháp Luân Công, tôi nói với ông ta rằng mục đích của cuộc gọi là để nói với ông ta không được bắt giữ bất kì một đệ tử Pháp Luân Công nào nữa. Tôi đã nói rằng nếu ông ta còn tiếp tục, nó sẽ chẳng giúp gì cho chính phủ hay các đệ tử. Ông ta trả lời vẻ chán nản” ÔI”. Lúc đó tôi không hoàn toàn hiểu được ý câu trả lời của ông ta, tôi tiếp tục thuyết phục” Sau khi những đệ tử Pháp Luân Công bị bắt giữ, hầu hết trong số họ nhanh chóng bị kết án. Sau khi bị kết án, họ bị đưa tới những trại giam nơi họ bị giam giữ. Kết quả là họ bị chết hoặc bị biến dạng. Đó là những tội ác chống lại loài người. Tại sao nó lại quá khó để ông nhận ra?”

Ông ta đã thừa nhận điều này, thừa nhận rằng tình hình vô cùng nghiêm trọng, nhưng ông nói rằng ông không biết làm thế nào để giải quyết tình trạng đó. Ông ta hoàn toàn dính dáng và hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình hình. Tôi tiếp tục cảnh báo ông về những hậu quả của những hành động và tội ác của ông ta, tôi cố thuyết phục ông ta nghĩ về những việc mà ông ta đã làm. Ông ta biện hộ cho những hành động của mình và bày tỏ về tình trạng không tự lực được của ông. Ông nói rằng không thể làm gì. Tôi trả lời rằng cách giải quyết rất đơn giản: Ngừng việc bắt giữ các đệ tử Pháp Luân Công! Bắt đầu trả tự do cho những người đã bị bắt giữ! Ông ta trả lời rằng không thể không tuân theo mệnh lệnh của cấp trên. Sau đó, tôi giảng thanh chân tướng với ông ta, nói cho ông ta biết về sự nguy hiểm mà các học viên Pháp Luân Công gặp phải khi họ bước ra giảng rõ sự thật với những người trong nước về sự dối trá và vu không mà họ đang tuyên truyền. Sau khi lắng nghe, đau đớn, ông ta thì thầm “Ngốc quá, ngốc quá!

Tôi tiếp tục giảng thanh chân tướng và nói về những điều tốt đẹp của sự chứng thực Pháp của các đệ tử Pháp Luân Công sau khi học Pháp. Tôi đã giải thích làm thế nào và tại sao những đệ tử này không sợ tiếp tục chứng thực Pháp. Mặc dù ông ta không đồng tình, ông ta đã hiểu. Tôi cũng nói với ông ta về mối quan tâm và lên án của cộng đồng Quốc tế về sự bức hại Pháp Luân Công của chế độ Trung Cộng. Sau đó, tôi thuyết phục ông giúp tôi bằng cách trả tự do cho những bạn đồng tu có tên trong danh sách trên mạng. Ông ta đồng ý sẽ thử.

Trong một cuộc gọi khác, tôi đã nói chuyện với một phụ tá bí thư của Cục bảo an. Không ngập ngừng, tôi thông báo cho ông ta rằng tôi là một người Trung Quốc ở hải ngoại. Cuộc điện thoại của tôi là vì 1 vấn đề khẩn cấp vì tôi lo lắng về việc bắt giữ những người bạn của tôi ở Trung Quốc Đại Lục. Cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc đã có tiếng xấu trên toàn quốc. Tôi nhắc lại chi tiết của cuộc bức hại gần đây, như Bác sĩ Wang Wenyi đã hô lớn trước Nhà Trắng và tội ác mổ cắp nội tạng từ những học viên Pháp Luân Công còn sống. Ông ta không nói gì. Thú vị là bình thường những chủ đề nhạy cảm này thường nhanh chóng bị phản bác, tranh cãi kịnh liệt như 1 khía cạnh bác lại sự thật. Nhưng lần này không có phản bác. Ông ta lắng nghe chăm chú ít nhất 20 đến 30 phút không ngắt quãng. Cuối cuộc gọi, ông ta hỏi ai là bạn tôi và hỏi thông tin chi tiết về việc bắt giữ và hứa rằng ông ta sẽ cố gắng thả người này.

Tôi hy vọng rằng những bạn đồng tu có thể dành thời gian của họ để giảng thanh chân tướng với những người này, để cho họ cơ hội tự cứu thoát bản thân.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/6/23/131141.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/7/9/75261.html

Đăng ngày: 5-8-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share