Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-12-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2005. Mùa đông năm 2009, tôi bị bắt và sau đó họ giam cầm tôi cho đến tháng 1 năm 2016.

Trong tù, tôi từ chối hợp tác hoặc làm theo yêu cầu của lính canh. Khi tôi trở về nhà, các học viên đã mang sách về Đại Pháp và các bài chia sẻ cho tôi. Sau khi học Pháp suốt một tuần, tôi nhận ra mình đã bị rớt lại trên hành trình tu luyện.

Làm tốt việc giảng chân tướng

Lần đầu tiên tôi tham gia các hoạt động giảng chân tướng là sau khi rời khỏi nhà tù, tôi đã chọn một khu nhà ở của viên chức làm việc trong hệ thống toà án. Tôi nghĩ rằng những người sống ở đây có liên hệ trực tiếp tới bức hại, nếu họ biết sự thật về Đại Pháp, họ có thể quyết định không tham gia vào việc này.

Khi tôi đến cửa khu dân cư, tôi nhận ra có ba người đang nói chuyện với bảo vệ ở đó, vì thế tôi quyết định không đi vào. Tôi đã xin Sư phụ gia trì chính niệm để tôi có thể phát các tài liệu về Đại Pháp. Sau đó những người này đã rời đi khoảng một phút và người bảo vệ thì quay lưng lại với tôi. Kết quả là tôi có thể đi vào một toà nhà và phát hơn 20 tờ tài liệu trước khi một số người đến. Sau đó, tôi rời đi một cách an toàn.

Tôi đã đưa một cuốn tài liệu về Đại Pháp cho một cụ ông. Ngày hôm sau khi tôi quay lại và hỏi han, ông ấy đã đồng ý thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Sau đó vào tháng 8 năm 2016, tôi có gặp lãnh đạo trại tạm giam, nơi tôi từng bị giam. Lúc này ông đã có cái nhìn tích cực hơn về Đại Pháp và có lần khi đang đánh mấy người nghiện, ông nói: “Các anh nên học Pháp Luân Đại Pháp.”

Chúng tôi đã nói chuyện một lúc trước khi tôi gợi ý ông thoái khỏi ĐCSTQ. Ông đồng ý và nói với tôi rằng ông không cần lấy hóa danh vì tôi đã biết tên thật của ông.

Giảng chân tướng tại địa phương của tôi

Quê tôi là một ngôi làng ở vùng núi xa xôi và mất gần một ngày để đi đến đó. Tôi nghĩ chắc không có học viên nào tới đó để nói với người dân về Đại Pháp, vì thế tôi cảm thấy đây là trách nhiệm của mình. Sư phụ giảng:

“…hễ địa phương nào có người thì đều phải đến.” (Hãy vứt tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân,Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Khi trở về quê vào tháng 4 năm 2016, tôi có mang theo một ít tài liệu về Đại Pháp. Trước khi nói chuyện với người dân, tôi đã học Pháp. Sư phụ giảng:

“Tu nội mà an ngoại” (Tu nội mà an ngoạiTinh Tấn Yếu Chỉ)

Khi tôi đến ngôi nhà đầu tiên, tôi gặp một thanh niên ở trong sân và nói với anh rằng tôi có một số tài liệu mà anh muốn đọc. Dù người này còn ngập ngừng, nhưng một bà lão đã bước ra khỏi nhà và nói rằng bà sẽ nhận lấy tài liệu. Ngoài ra bà còn mời tôi ăn và liên tục cảm ơn tôi. Những điều như vậy đã xuất hiện nhiều lần.

Vào buổi chiều, lúc tôi rất mệt và khát nước do đi bộ, tôi có gặp một phụ nữ đi cùng một em nhỏ. Tôi đã nói chuyện với họ và đưa cho họ một số tài liệu. Cô bé đã đưa cho tôi chai nước của em. Tôi đã uống một chút, và em chỉ nhận của tôi một tệ sau khi tôi nói rằng tôi tu luyện Đại Pháp và tôi không thể hưởng lợi từ việc này. Cô bé nói: “Bác quả thực là một người tốt.”

Khi tôi đi đến một nhà khác và đưa tài liệu cho người chủ nhà, lúc đầu ông từ chối nhận. Tuy nhiên, sau khi tôi nói chuyện, ông đã thay đổi quan điểm. Tôi nói với ông rằng Đại Pháp dạy chúng tôi trở thành những người tốt và sống theo tiêu chuẩn của “Chân-Thiện-Nhẫn”. Sau đó tôi nói với ông ấy về vụ tự thiêu giả mạo ở Thiên An Môn và những sự thật khác về Đại Pháp.

Rất nhiều người sống ở làng tôi đều là người già, phụ nữ và trẻ em. Hầu hết những người tôi gặp đều nhận tài liệu, nhưng có một người đã hét lên rằng ông đã “bắt được một học viên Đại Pháp”. Có người hỏi ông rằng tôi đã làm gì sai. Bởi ông không thể chứng minh tôi làm sai việc gì nên ông phải để tôi đi.

Vượt qua quan ải gia đình

Tôi sống cùng con gái và con rể trong một căn hộ cho thuê trong thành phố.

Một ngày kia khi tôi trở về nhà, con rể tôi nói: “Mẹ đưa cho con 200.000 tệ. Trong lúc mẹ ở tù, con đã gửi tiền và đến thăm mẹ. Vì thế mà đến giờ con không thể mua được nhà.” Vài ngày sau, nó còn đòi tôi 250.000 tệ.

Dù tôi không tranh luận với nó, nhưng trong tâm tôi rất bực. Tôi hướng nội và nhận ra tôi đã không nghĩ cho con tôi. Sau đó tôi đã thay đổi thái độ, không chỉ quan tâm đến con mà còn cố gắng hiểu con hơn.

Bà thông gia của con gái tôi cũng là một học viên Đại Pháp, bà đã bị bức hại đến chết trong lúc tôi bị giam cầm. Cha của con rể tôi bị áp lực đến mức nhập viện. Sau đó bệnh viện đã trả ông về nhà và ông nằm liệt giường chỉ có bà nội (lúc đó 80 tuổi) chăm sóc. Quả thực con rể tôi đã phải chịu quá nhiều áp lực!

Để giảm bớt gánh nặng, tôi đã đi làm bán thời gian, làm thêm việc nhà và trò chuyện nhiều với con tôi. Ngay sau đó, con rể tôi đã bắt đầu hiểu về tôi và Đại Pháp. Bây giờ thì nó đối xử với tôi rất tốt. Không chỉ vậy, nó còn mua quần áo mới và đưa tôi tiền trợ cấp, làm tôi không thể nhận.

Hai con tôi cũng ủng hộ việc tôi học các bài giảng và luyện công ở nhà. Nhưng vì cuộc bức hại nên con tôi lo về việc tôi có thể bị bắt lại nếu tôi ra ngoài giảng chân tướng.

Đã tám tháng kể từ lúc tôi rời khỏi nhà tù. Tôi biết tôi vẫn còn ở cách xa so với những yêu cầu của Sư phụ và còn nhiều chấp trước phải loại bỏ, chẳng hạn như không kiên trì, kén chọn người để khuyên thoái ĐCSTQ, và đôi khi còn buồn ngủ khi học Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/16/348569.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/12/166715.html

Đăng ngày 19-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share