Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 25-01-2018] Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng:

Lịch sử nhân loại không lấy việc con người sống như thế nào làm mục đích cuối cùng, lịch sử nhân loại cũng không phải là khu vườn cho lạc thú hung tàn của tà ác. Lịch sử nhân loại chính là đã được tạo ra vì Chính Pháp, và chỉ có các đệ tử Đại Pháp mới xứng triển hiện những gì huy hoàng tại nơi đây. (“Gửi Pháp hội Châu Âu năm 2005”)

Tôi tin tưởng rằng tôi đã được trải nghiệm sự huy hoàng mà Sư phụ đã nói trong những năm giải cứu các học viên bị bắt giữ. Việc giảng chân tướng cho cảnh sát nói chung được coi là nguy hiểm, nhưng tôi vẫn an toàn, nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.

Hầu hết các học viên lưỡng lự khi phải giảng chân tướng cho cảnh sát, và gốc rễ của sự lo lắng này là tâm sợ hãi. Tôi lại không sợ chút nào ngay cả khi tôi chưa tu luyện, nhưng tôi biết rằng tôi không thể cứu người chỉ đơn thuần bằng lòng dũng cảm và bốc đồng giống như một người thường. Tôi ưu tiên học Pháp và phát chính niệm.

Sư phụ giảng:

Làm đệ tử Đại Pháp mà nói, chính niệm đến từ Pháp, không phải là tu cho con người chư vị chủ ý tốt ra sao, cho con người chư vị có biện pháp cao minh thế nào, mà là tu cho khi đối đãi vấn đề thì chư vị có dùng chính niệm hay không. (“Tinh tấn hơn nữa”)

Tôi luôn cố gắng học Pháp hàng ngày và duy trì phát chính niệm bốn lần một ngày. Đôi lúc, tôi học một vài bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân nếu tôi cho rằng trạng thái tu luyện của mình không được tốt. Khi tôi làm việc Đại Pháp, từ trong tâm của mình, tôi thường phát chính niệm hoặc ghi nhớ Pháp. Thông qua học Pháp và phát chính niệm ngày càng tốt hơn, chỉ còn chút sợ hãi còn lại trong tôi. Tôi tin tưởng vững chắc rằng tà ác không thể đụng tới tôi và chúng không liên quan tới tôi.

Sau đây là những chia sẻ trong việc giải cứu các học viên và việc tôi đối đãi với cảnh sát như thế nào.

Đối diện với tà ác và chứng thực Pháp

Giảng chân tướng cho Đội trưởng Đội An ninh Nội địa

Khi chồng tôi bị tống vào một trại lao động cưỡng bức, tôi tới sở cảnh sát và đồn cảnh sát địa phương, ban quản lý nhà tù, và trại lao động để giảng chân tướng và yêu cầu thả anh ấy. Mỗi nơi tôi tới, tôi đều giữ cho mình phong thái đường hoàng và tự tin. Theo con gái tôi, cũng là một học viên và đã đi cùng tôi vài lần, cảnh sát thường hoảng sợ khi nhìn thấy tôi thay vì có hành vi khác. Đôi khi tôi thiếu từ bi với cảnh sát và đó là điều tôi cần phải đề cao lên.

Trong quá trình giải cứu các học viên, tôi thường ghé thăm đồn cảnh sát, nhà giam, đội an ninh nội địa, văn phòng chính phủ, tòa án, và trung tâm tẩy não. Tôi ghé thăm các đội trưởng của đội an ninh nội địa thường xuyên tới mức tôi quen thân với họ và họ cũng lịch sự với tôi. Một vài học viên địa phương thậm chí còn tưởng nhầm tôi là đặc vụ bởi sự giao tiếp tự nhiên của tôi với cảnh sát.

Cảnh sát địa phương đã bắt 9 học viên vào năm 2012. Chỉ có con trai của một học viên đồng ý đi với tôi để yêu cầu thả bố mẹ cậu ra. Khi chúng tôi tới đồn cảnh sát, cậu con trai hành xử khá tốt, và cảnh sát lịch sự bảo tôi rằng các học viên đã được chuyển đến nơi khác. Thậm chí, ông ấy còn cho chúng tôi xem căn phòng rỗng nơi họ giữ các học viên bị bắt.

Sau đó, tôi thuyết phục người vợ của cậu con trai kia, cũng là con dâu của người học viên, tham gia vào nỗ lực giải cứu. Cô ấy muốn làm tôi thất vọng với đủ loại lý do. Nhưng tôi đã không bỏ cuộc và nói với cô ấy nhiều lần cho tới khi cô ấy đồng ý. Chúng tôi đã quyết định ghé thăm người đứng đầu Đội An ninh Nội địa tại nhà riêng. Tôi phát chính niệm trên đường tới nhà ông ấy và kiên định sẽ cứu được ông. Người đội trưởng ra mở cửa. Khi chúng tôi giới thiệu về mình, tôi trông thấy đôi tay của ông ấy run bần bật. Ông ấy nhanh chóng đóng cửa và hét lên ở bên trong: “Đã hết giờ làm. Đi tới sở cảnh sát nếu các vị muốn gặp tôi.”

Hai mươi phút sau ông ấy rời đi, và chúng tôi đi theo ông ấy tới sở cảnh sát. Lúc đó là 9h tối, bấy giờ chúng tôi trông thấy vài nhân viên cảnh sát ở văn phòng ông ấy. Một người hỏi chúng tôi là ai, sống ở đâu, và mối quan hệ của chúng tôi với người học viên bị bắt. Tôi không ngần ngại nói với ông ấy tất cả.

Người con dâu của học viên trình bày với viên đội trưởng và những viên cảnh sát khác một cách không sợ hãi và bảo họ rằng cha cô ấy là một người đáng mến và một người hàng xóm tốt. Cô ấy yêu cầu ông được thả sớm để ông ấy có thể về nhà đón Tết với gia đình. Tôi nhân cơ hội này giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tất cả họ đều im lặng lắng nghe.

Cuối cùng, viên đội trưởng bảo với chúng tôi rằng ông ấy không có quyền thả học viên. Chúng tôi biết là không phải thế. Tôi bảo ông ấy rằng ông ấy có thể làm được chỉ với một mệnh lệnh và ông ấy không nên né tránh trách nhiệm. Ông ấy mỉm cười và bảo chúng tôi đi về nhà và chờ đợi. Ngày hôm sau, người học viên đó và ba học viên khác đã được thả.

Ba học viên ở huyện bên cạnh cũng bị bắt. Cuộc bức hại đã lan tới đó, một trong những phụ đạo viên của họ thậm chí bỏ tu luyện. Tôi tới giúp và liên lạc với các thành viên gia đình của học viên. Một trong những người con của các học viên đó đã phản đối tu luyện và từ chối tham gia nỗ lực giải cứu. Tôi giảng chân tướng cho cậu ấy cho tới khi cậu ấy đồng ý làm cùng chúng tôi.

Các thành viên gia đình của những học viên bị bắt giữ và tôi đi tới nhà của viên đội trưởng Đội An ninh Nội địa ở địa phương. Ông ấy không có nhà và vợ ông ấy tiếp chúng tôi một cách lịch sự. Bố của bà ấy đã từng là một học viên và bà ấy biết một số sự thật về cuộc bức hại. Tôi đã nói với bà ấy về lợi ích của Pháp Luân Công và bà ấy cuối cùng đã đồng ý nói với chồng bà về yêu cầu của chúng tôi. Chúng tôi rời đi trước khi viên đội trưởng trở về nhà. Chẳng bao lâu sau, ba học viên cũng được thả.

Trân quý tài nguyên Đại Pháp

Một ngày, cảnh sát đột nhập vào nhà tôi trong khi tôi đi vắng và tịch thu đồ dùng của tôi. Hầu hết chúng là các tài liệu Đại Pháp và tôi muốn lấy lại. Tôi tới gặp trưởng đồn cảnh sát địa phương và đội trưởng đội an ninh nội địa nhiều lần trong những ngày sau đó. Tất cả họ đều đang bận rộn chuẩn bị cho buổi diễu binh sắp tới.

Thoạt đầu, tôi bị đẩy qua đẩy lại giữa trưởng đồn cảnh sát và đội trưởng đội an ninh nội địa. Trong quá trình này, tôi đã mất kiên nhẫn, và cuối cùng tôi đã phát hiện ra mình còn tâm tranh đấu và thiếu kiên nhẫn. Một ngày, tôi gặp viên đội trưởng trên phố và yêu cầu trả đồ dùng cho tôi. Tôi bảo ông ấy con gái tôi cần máy tính để học. Cuối cùng, ông ấy đã hứa với tôi rằng ông ấy sẽ hỏi xem thế nào. Ngày hôm sau, họ đã trả lại máy tính cho tôi. Mọi thứ khác được trả lại trong vòng một tháng.

Tháng Năm vừa rồi, các nhân viên an ninh ở thị trấn tới nhà tôi và tịch thu đồ dùng của tôi. Cho tới giờ, tôi đã tới chính quyền thị trấn năm lần và nói chuyện với người chịu trách nhiệm ở đó. Ông ấy cũng nhã nhặn khi tôi giảng chân tướng cho ông ấy nhưng không có phản hồi gì. Tôi sẽ tiếp tục đi giảng chân tướng và tin rằng, một khi ông ấy hiểu, ông ấy sẽ trả lại đồ đạc cho tôi.

Thanh trừ tà ác

Đội phó Đội An ninh Nội địa

Một lần khi một vài học viên bị bắt, một người được thả nhờ bảo lãnh và chờ xét xử. Chúng tôi nghe được tin rằng nhà chức trách đang muốn xử vụ của ông ấy làm án điểm với mức án nặng. Ông ấy bị giám sát cả ngày lẫn đêm và bị theo dõi khắp nơi.

Một ngày, tôi nhận được tin rằng đội phó Đội An ninh Nội địa đã tới nhà của học viên đó. Tôi nhanh chóng tới nhà học viên này bởi vì tôi muốn giảng chân tướng cho viên đội phó. Ngay khi nhìn thấy tôi, ông ấy đã hỏi danh tính và địa chỉ của tôi.

Tôi trả lời ông ấy và không cảm thấy sợ hãi. Tôi cũng không nghiêm trọng hóa vấn đề với ông ấy lúc đó. Không có lý do chính đáng, ông ấy có vẻ dao động và đi vòng quanh nhà. Tôi bảo ông ấy ngồi xuống để tôi có thể nói chuyện với ông ấy, nhưng ông ấy từ chối, nên tôi đi theo ông ấy vòng quanh nhà và nói chuyện với ông ấy một lúc. Sau đó, ông ấy vội vã bỏ đi.

Sau khi thấy tôi đi sau viên sĩ quan trong nhà của mình, người học viên bắt đầu khởi chính niệm. Sau đó, ông ấy chủ động giảng chân tướng cho các nhân viên ở sở tư pháp. Sau phiên xét xử, không có gì xảy ra với ông ấy cả. Cho đến hôm nay, người học viên đó vẫn làm tốt ba việc.

Một lần khác, tôi ở ngoài phòng xử nơi một học viên đang bị xét xử trái phép. Tôi trông thấy viên đội phó đang đứng gần nơi các học viên phát chính niệm. Tôi không muốn ông ta can nhiễu tới các học viên hoặc chụp hình họ rồi sau đó trả thù.

Tôi đi thẳng tới chỗ ông ấy và nói: “Hôm nay ấm áp quá! Thật không thoải mái cho ông nếu phải ở đây.”

Ông ấy nhìn có vẻ ngại ngùng và đáp: “Bà cũng thế.” Tôi bước tới và trò chuyện với ông ấy cho tới khi ông ấy đi xuyên qua phố, ra xa khỏi các học viên khác.

Một buổi “tiệc trà” tại đồn cảnh sát

Một ngày, khoảng 17 nhân viên cảnh sát đột nhập vào nhà tôi và bắt chồng tôi. Tôi tình nguyện đi với họ để chồng tôi có thể ở nhà và chăm sóc gia đình. Tại đồn cảnh sát, tôi nói với họ rằng tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Viên cảnh sát chép cung đã viết hai từ “im lặng” lên tờ giấy và ngừng chất vấn.

Một vài cảnh sát khác tới và tôi bắt đầu kể với họ về chân tướng Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Câu chuyện tiến triển tốt và chúng tôi trò chuyện như thể đang có tiệc trà. Tôi cảm thấy thoải mái như ở nhà mình. Một viên cảnh sát đi tới và nghe lỏm câu chuyện của chúng tôi. Tôi cũng giảng chân tướng cho họ. Họ đều rất lịch sự. Tôi ở đó khoảng 8 tiếng đồng hồ và trở về nhà mà không có vấn đề gì.

Sư phụ bảo hộ tôi

Một lần tôi tới phiên xử án một học viên ở Bắc Kinh. Hàng chục học viên bị bắt đang ngồi trong phòng xử. Sau 30 tiếng đồng hồ, cảnh sát địa phương đưa tôi về nhà; toàn bộ khoảng thời gian đó tôi bị còng tay và bị gắn định vị GPS. Khi tôi cố gỡ chúng ra, chúng rời ra dễ dàng. Các nhân viên cảnh sát không tin nổi sự việc đang xảy ra.

Nhiều lần tôi chịu trách nhiệm tìm luật sư bào chữa cho các học viên. Những luật sư nhân quyền dũng cảm này được biết đã từng làm việc với các học viên Pháp Luân Công. Điện thoại của họ thường bị nghe trộm và họ bị giám sát chặt chẽ. Là một người liên lạc, tôi cũng bị theo dõi. Việc đó không hề khiến tôi lo lắng và tôi luôn nói chuyện với các luật sư về cuộc bức hại và cung cấp cho họ những thông tin hữu ích từ Minh Huệ Net.

Lần đầu tiên tôi phải nói chuyện và thuê luật sư là vào năm 2014. Một vài học viên đã đưa tôi đi gặp vị luật sư này. Họ thả tôi xuống một nơi cách xa hàng dặm với điểm hẹn để họ không bị cảnh sát theo dõi. Sau đó, tôi đi xe buýt mất một giờ đồng hồ để gặp luật sư. Vị luật sư đó vừa mới hoàn thành việc bào chữa cho một học viên khác. Ông ấy và các luật sư bào chữa khác đã bị cảnh sát đánh đập rất tàn bạo. Ông bị gãy xương sườn, và lưng cũng bị thương.

Ông ấy vẫn rất yếu. “Không có bệnh viện nào nhận tôi hay điều trị cho tôi”, ông ấy nói. Ngay khi chúng tôi ngồi xuống, tôi thấy một ánh đèn chớp lên ở xa. Ai đó đã chụp hình chúng tôi. Tôi không sợ. Tôi nói mọi điều tôi cần làm trước khi tôi rời đi và về nhà an toàn.

Một lần khác, một luật sư và tôi đi tới sở cảnh sát và nộp hồ sơ pháp lý. Một nhân viên theo sau chúng tôi và ghi hình liên tục. Cảnh sát không nhận hồ sơ, cho nên chúng tôi tới bưu điện để gửi nó. Cảnh sát vẫn ghi hình chúng tôi. Vị luật sư chụp một tấm hình viên cảnh sát và họ bỏ chạy.

Trong ba tháng liền, có một chiếc xe lạ đỗ trước cửa nhà tôi, và tôi thường gặp những người đàn ông đi qua đi lại và nhìn vào cửa trước. Chồng tôi thậm chí còn chạm trán một trong số họ. Một đêm, chồng tôi đi làm về và thấy một giá lắp thiết bị lớn được đặt ngay trước cửa nhà tôi. Cảnh sát cố đe dọa chúng tôi để làm nhụt ý chí giải cứu các học viên của tôi. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, cả tôi và gia đình tôi đều bình an vô sự.

Khi mới bắt đầu giải cứu các học viên và giảng thanh chân tướng cho cảnh sát, tôi có tâm hiển thị và tự cao. Sau đó, tôi nhận ra rằng tất cả những nỗ lực giải cứu thành công của tôi đều là do Sư phụ an bài. Dần dần, tâm hiển thị và sự can nhiễu đã biến mất.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/25/360051.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/3/167806.html

Đăng ngày 25-2-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share