Bài viết của Tâm Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-6-2017] Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo ở Đông Bắc Trung Quốc vào một ngày đông lạnh giá năm 1951.

Hồi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ gầy còm và ốm yếu, do đó tôi đã phải uống rất nhiều thuốc. Mẹ nói với tôi rằng các anh chị của tôi đã phải nghỉ học vì gia cảnh nghèo đói. Bà bảo tôi cố gắng trụ lại và học hành chăm chỉ.

Tôi là một học sinh giỏi, tuy nhiên Cách mạng Văn hoá đã buộc tôi phải ngừng học khi chuẩn bị bước vào trung học cơ sở.

Cuộc sống hôn nhân của tôi là một cơn ác mộng, chồng tôi nghiện rượu và thường xuyên đánh đập mẹ con tôi. Thời gian đó, thể xác và tinh thần tôi đã chịu đựng đến cực điểm, tôi đau khổ tới mức không muốn tiếp tục sống nữa. Nhìn thấy người khác có cuộc sống gia đình đầm ấm và một người chồng có thể nương tựa vào, trong khi đó tôi phải sống từng ngày trong địa ngục của hung thần ác quỷ, tôi đã nhiều lần định tìm đến cái chết. Nhưng nghĩ tới hai đứa con thơ của mình sẽ phải bơ vơ trong hoàn cảnh như vậy, tôi không đành lòng mà chết. Chồng tôi mất năm 47 tuổi, khi đó tôi 45 tuổi.

Khởi đầu mới

Năm 1996, có một người bạn giới thiệu cho tôi về Pháp Luân Đại Pháp, và nói rằng tôi có thể hưởng lợi ích từ môn tập này. Tôi đã xem video 9 bài giảng Pháp và đọc cuốn Chuyển Pháp Luân.

Sau khi đọc các sách Đại Pháp, tôi nhận ra rằng đây chính là điều mà sinh mệnh của tôi luôn chờ đợi bấy lâu nay. Tôi bắt đầu hiểu ra tại sao mình lại gặp nhiều cay đắng và bất công như vậy, chính là để tôi hoàn trả những nghiệp nợ đã tạo ra qua đời đời kiếp kiếp. Pháp Luân Đại Pháp đã khai sáng cho tôi và chỉ cho tôi một con đường mới.

Tôi ngừng than vãn về cuộc sống và nghĩ tới việc làm sao trở thành một người tốt hơn bằng cách tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi được thụ ích từ Đại Pháp, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất và tôi đã đạt được trạng thái thân thể nhẹ nhàng vô bệnh. Hơn nữa, Đại Pháp đã mang lại sự hoà ái trong cuộc sống của tôi.

Buông bỏ tâm vị tư

Pháp Luân Đại Pháp dạy các học viên trở thành người tốt hơn, làm việc gì cũng luôn nghĩ đến người khác trước, không động tâm trước các lợi ích trước mắt, buông bỏ các tâm bất hảo như tâm vị tư, vị ngã… Dưới đây, tôi xin kể lại một số câu chuyện về phương diện đề cao tâm tính của bản thân trong thời kỳ đầu tu luyện.

Trong những năm 90, nhiều hàng xóm và gia đình tôi đều câu trộm điện để dùng, chúng tôi bỏ qua đồng hồ đo điện để giảm chi phí trên hóa đơn. Sau khi đọc sách Pháp Luân Đại Pháp, tôi biết điều đó không phù hợp với tiêu chuẩn của người tu luyện, tôi lập tức quy chính bản thân và không làm việc đó nữa.

Tôi có một tiệm làm tóc tại nhà. Cán bộ thuế thấy hoàn cảnh gia đình tôi đặc thù, chồng tôi bị bệnh tâm thần trong khi cả nhà chúng tôi không còn khoản thu nhập nào khác, do đó họ đã miễn thuế cho tôi. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi thấy rằng mình đã có khoản thu nhập ổn định hàng năm, và vì chồng tôi đã mất, nên tôi bắt đầu đóng thuế. Các nhân viên phòng thuế rất ấn tượng khi tôi giải thích lý do cho họ. Điều kỳ diệu là, mặc dù năm đó tôi phải đóng một khoản tiền thuế lớn, tổng thu nhập cuối năm của tôi vẫn tương tự năm trước. Tôi biết rằng tôi đã làm điều đúng đắn.

Khi tôi đi rút tiền ở ngân hàng, người thủ quỹ do nhầm lẫn đã đưa cho tôi số tiền thừa 50 nhân dân tệ. Tôi nói với cô ấy là cô ấy bị nhầm, nhưng cô ấy tỏ ra khó chịu và nói không thể nào. Tôi giải thích rằng cô đã đưa cho tôi nhiều hơn số tiền của tôi và trả lại tiền thừa. Cô ấy nhận lại mà không nói gì.

Khi tôi kể chuyện này cho một người bạn, bà bảo rằng tôi là một người tốt, và người thủ quỹ nên nói cảm ơn tôi. Tôi cười nói rằng: “Có phải chuyện gì lớn đâu, tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và tôi phải làm những gì tôi cần làm.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/26/350174.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/9/164961.html

Đăng ngày 27-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share