Bài chia sẻ của Thanh Tâm, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-4-2017] Tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi luôn hướng tâm tính của mình chiểu theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp và tuyệt đối tin tưởng vào Sư tôn và Đại Pháp.
Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của mình, cũng báo cáo Sư tôn và chia sẻ cùng các bạn đồng tu
Loại bỏ nghiệp bệnh nhờ tín Sư tín Pháp
Mùa đông năm 2015, tôi cảm thấy ngứa ngáy ở ngay dưới phần ngực bên phải. Khi tôi gãi gãi, tự nhiên thấy có cơn đau nhói trong người.
Tôi xem xét thì phát hiện thấy có hai vết đỏ nhỏ với một ít mủ, cũng không để ý đến nó mãi đến khi có nhiều vết đỏ xuất hiện ở xương sườn bên phải vào buổi chiều và nó lan ra xung quanh khắp phần vai bên phải của tôi.
Từ “bệnh zona” thoáng hiện trong tâm trí tôi, nhưng tôi không chắc chắn. Vì thế tôi đã nghĩ đến việc gọi cho một đồng tu có kinh nghiệm về việc này. Tôi cũng nghĩ đến việc nhờ hỗ trợ, nhưng cuối cùng, tôi quyết định chỉ có tin tưởng Sư phụ và Đại Pháp.
Tôi biết một học viên Đại Pháp phải là một người khoẻ mạnh và vui vẻ, vì vậy tôi không muốn phá vỡ đi hình ảnh của Đại Pháp. Chính vì thế, hàng ngày tôi vẫn ra ngoài giảng chân tướng. Thời gian còn lại thì tôi học Pháp và phát chính niệm.
Cũng bởi tôi vẫn làm những việc khác như bình thường, nên chồng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đến ngày thứ ba, tôi gần như kiệt sức. Tôi không thể duỗi thẳng lưng vì cả phần trước và sau ở bên phải đều rất đau. Ngoài ra tôi còn bị cảm lạnh, may mắn là Sư phụ đã an bài cho chồng tôi đi công tác vào thời điểm đó.
Lúc đầu tôi cảm thấy bất mãn khi chồng tôi vắng mặt. Tôi nghĩ: “Nếu anh ấy ở nhà, ít nhất anh ấy có thể giúp nấu bữa tối.” Nhưng ngay sau khi ý niệm này xuất hiện, tôi đã biết là mình sai. Ngay tối hôm đó, tôi ngủ chập chờn trong khoảng một giờ đồng hồ.
Đến ngày thứ năm, khi tôi đang thiền định thì đột nhiên thông qua thiên mục của mình, tôi nhìn thấy một khoảng không ở trong rừng. Ở đó có một sợi dây kéo căng nối giữa hai cái cây. Có một sinh vật vô hồn, giống như con rắn đang treo trên dây.
Mọi thứ biến mất chỉ trong một hai giây, nhưng tôi biết Sư phụ cho tôi thấy việc Ngài vẫn đang quản tôi… Tôi biết mình sẽ khoẻ, lúc đó tôi đã khóc vì xúc động.
Tôi tiếp tục học Pháp, luyện công, và phát chính niệm mà không có gì ngăn trở.
Đến ngày thứ sáu thì cơn đau đã chấm dứt. Toàn bộ những vết đỏ đều khô và đóng vảy lại. Sau đó các vết này bắt đầu bong tróc ra. Chúng hoàn toàn biến mất vào ngày thứ tám, và chỉ để lại một số vết sẹo.
Sau đó tôi đã nói với chồng tôi về việc này. Anh ấy đã bị sốc và nhìn tôi rất chăm chú.
Anh ấy hoài nghi nói: “Anh đã bị giống như vậy ba năm trước. Lúc đó phải mất một tháng mới hết, cùng với bốn lần đi bệnh viện và mất hơn 2.000 tệ. Ngay cả bây giờ, những lúc trở trời hay bị lạnh, anh đều thấy bị đau ở ngực và lưng.”
“Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ và kỳ diệu! Chắc em phải là một đệ tử tốt của Sư phụ! Em nhất định phải tiếp tục tu luyện tinh tấn. Anh hẳn sẽ được thụ ích từ Đại Pháp khi em tu luyện tốt.”
Lắng nghe những lời này từ chồng tôi, tôi biết việc quan trọng là tôi phải tu luyện bản thân tốt, bởi trạng thái tu luyện cá nhân của tôi có ảnh hưởng đến những người xung quanh mình.
Sau đó, tôi nghiêm túc hướng nội và tìm ra nguyên nhân ẩn sâu. Tôi nhận ra tôi có tính hiếu chiến rất mạnh. Tôi vốn dĩ rất thẳng tính và khó có thể che giấu tâm tư của mình. Hiện tại mặc dù tôi luôn cố tránh không xảy ra tranh cãi, nhưng trong tâm tôi vẫn cảm thấy rất miễn cưỡng.
Tôi nhận ra nguyên nhân là do tôi bị đầu độc bởi những tuyên truyền đấu trời, đấu đất, và đấu nhân của tà đảng. Tôi biết mình phải loại bỏ đi những nhân tố này, vì thế hiện tại tôi luôn đối chiếu kỹ lưỡng từng ý niệm, ngôn hành của mình.
Tôi cũng nghe băng “Giải thể văn hóa đảng” mỗi khi có thời gian rỗi, trong mỗi bữa ăn, và trong lúc làm việc nhà. Tôi cảm thấy việc này thật hữu ích và hiệu quả.
Chứng thực Pháp với tâm không vụ lợi
Cuối năm 2016, bảo vệ chung cư của tôi đột nhiên xin nghỉ bởi những tranh chấp với những người thuê nhà.
Kết quả là, sân chơi chung của tòa nhà bị bỏ trống. Khu sân chơi trở nên giống như một bãi rác với giấy, túi nilon và nhiều thứ hỗn độn khác. Vì vậy, tôi quyết định hàng ngày sẽ quét dọn khu sân chơi này.
Năm đó, tuyết rơi hai lần và tôi là người duy nhất ở đó đi xúc tuyết. Thậm chí tôi còn giúp quét dọn khu bãi đỗ xe ô tô.
Có lần tôi thấy một bà lão cười với tôi từ ban công phòng của bà. Những người đi qua nhìn thấy tôi cũng giơ ngón tay cái biểu thị sự biết ơn với tôi, dù không có ai giúp đỡ tôi.
Việc này vẫn tiếp tục mãi đến khi cuối cùng cũng có một người đến thay thế tôi.
Các chuyến tàu đường dài đều có những khoang tàu có chỗ ngủ, khi đi tàu tôi thường sắp xếp lại để cho nó trở nên thuận tiện nhất, sao cho hành khách không gặp rắc rối gì.
Có lần, một hành khách nam đi đến chỗ tôi và ngạc nhiên khi thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Ông nói với tôi: “Tại sao bà làm việc này? Bà làm thật tốt quá! Tôi đã đi tàu nhiều năm nhưng không có ai làm như bà. Cám ơn bà rất nhiều.”
Những việc tôi làm thực sự không đáng kể gì, nhưng cũng chỉ có học viên Đai Pháp mới làm điều đó. Tôi sẽ luôn chứng thực Pháp thông qua từng cử chỉ, ý nghĩ và lời nói của mình để giúp mọi người biết được vẻ đẹp và sự tốt lành của Pháp Luân Đại Pháp!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/26/346191.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/28/165192.html
Đăng ngày 26-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.