Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2016] Sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi và con gái tôi đã học được cách làm thế nào để từ bỏ tâm chấp trước của mình và luôn nghĩ cho người khác trước. Con rể tôi đã rất ấn tượng trước những thay đổi này và cuối cùng cháu cũng bước vào tu luyện.

Một cái nhìn mới về những mâu thuẫn trong gia đình

Con gái tôi kết hôn vào năm 1997. Trong khi chờ công ty của con gái tôi hoàn thành việc xây dựng khu nhà ở cho người lao động, thì gia đình chồng của cháu đã thuê một căn hộ nhỏ cho vợ chồng cháu ở tạm.

Cả hai bên gia đình đều đồng ý mua cho vợ chồng cháu một căn hộ sau khi việc xây dựng hoàn thành. Tổng chi phí vào khoảng 40.000 nhân dân tệ (tương đương 6.000 đô la Mỹ).

Khi mẹ chồng con gái tôi thông báo với chúng tôi rằng họ không có đủ tiền, tôi đã nói với họ: “Tôi có thể trả một nửa số tiền hoặc nhiều hơn.”

Gia đình thông gia đã thanh toán khoản tiền đầu tiên là 7.000 nhân dân tệ (khoảng 1000 đô la Mỹ). Mọi người đều thống nhất kế hoạch này và đợi đến khi căn hộ được xây xong.

Chưa đầy hai tháng sau đó, mẹ chồng con gái tôi quyết định không mua căn hộ nữa. Họ cũng yêu cầu con rể tôi trả lại họ số tiền đã thanh toán lúc đầu. Công ty của con gái tôi không hài lòng về sự thay đổi bất ngờ này.

Con gái tôi và tôi đã nói chuyện với gia đình bên thông gia, nhưng họ rất ngoan cố và từ chối đàm phán. Chúng tôi buồn đến rơi nước mắt và phàn nàn về hành động của họ.

Chúng tôi đã không đến thăm nhau trong hơn hai tháng rưỡi và thậm chí đã nghĩ đến việc cho con gái tôi ly hôn.

Tôi và con gái tôi vừa mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào thời điểm đó. Vì vậy, chúng tôi quyết định tĩnh tâm lại và học Pháp của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Người ta nói: ‘Ta đến xã hội người thường, giống như đến khách sạn, tá túc vài ngày, rồi vội rời đi’. Một số người cứ lưu luyến nơi này mãi, quên cả nhà của bản thân mình.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi đưa vấn đề này ra tại nhóm học Pháp địa phương, một học viên nói: “Hãy tùy kỳ tự nhiên.”

Con gái tôi trả lời: “Con vừa ngộ ra rằng Thần sẽ không hành xử giống như một người thường. Bây giờ chúng ta đã hiểu và hãy vứt bỏ hết thảy tâm chấp trước của bản thân. Con muốn giải quyết vấn đề này một cách thận trọng, không giống như người thường nộp đơn ly dị chỉ vì một vấn đề nhỏ.”

Ngày hôm sau, con gái tôi đã nói chuyện với chồng và hai gia đình chúng tôi đã nối lại quan hệ bình thường.

Các học viên Pháp Luân Công khác với người thường

Con gái tôi mang thai đứa con đầu tiên vào năm 1999. Vài tháng trước ngày sinh nở, mẹ chồng con gái tôi và tôi đã đồng ý nghỉ hưu để chăm sóc cháu bé, vì con rể tôi phải đi làm.

Sau khi đứa trẻ được sinh ra, mẹ chồng con gái tôi lại thay đổi quyết định, và không muốn trông cháu. Sau đó tôi phát hiện rằng bà không vui vì đứa trẻ là con gái.

Bà cũng yêu cầu tôi chăm sóc em bé tại nhà của con rể tôi, cách nhà tôi gần 1 cây số. Tôi không chỉ chăm sóc cháu, mà còn phải làm việc nhà và nấu tất cả các món ăn từ sáng đến tối. Mặc dù đó là công việc khó khăn, nhưng tôi đã không hề than phiền.

Khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, tôi đã đi giảng chân tướng về cuộc bức hại bằng cách phân phát tờ rơi và dán các tấm áp phích trên toàn thành phố. Tôi đã bế cháu đi khắp nơi cùng với mình.

Mặc dù rất bận rộn, nhưng trạng thái tu luyện của tôi vẫn rất tốt và sức khỏe của tôi cũng vậy. Do thu nhập của con gái và con rể tôi rất thấp, lại phải nuôi con nhỏ nên rất túng bần. Tôi quyết định sử dụng khoản lương hưu của mình để mua thực phẩm, chăm sóc cháu, và mua quần áo cho con gái tôi và chồng của nó.

Con rể tôi nhìn thấy điều này và đã rất xúc động, cháu nói: “Các học viên Pháp Luân Công như mẹ thật khác người bình thường.”

Khi bố mẹ chồng của con gái tôi về hưu, họ hiếm khi chăm sóc cháu gái của mình. Thay vào đó, họ thực hiện chế độ ăn uống, ngủ nghỉ, và tập thể dục nghiêm ngặt để duy trì sức khỏe. Tuy nhiên, cả hai đều mắc nhiều loại bệnh và cần phải tiêm và uống thuốc hàng ngày.

Tôi thường nói chuyện với gia đình thông gia và dạy cháu gái tôi cách chào hỏi họ. Con rể tôi nhận xét rằng tôi rất tốt và đồng ý với các bài giảng đạo đức của Sư phụ. Con rể tôi nói rằng: “Các học viên Pháp Luân Công luôn tuân theo các tiêu chuẩn đạo đức cao.”

Khi tôi bị cầm tù vì niềm tin vào Pháp Luân Đại Pháp, gia đình bên thông gia sợ bị liên lụy nên họ đã cắt đứt mối quan hệ với tôi. Họ cũng tìm cách gây áp lực lên con trai họ nhưng cháu đã từ chối.

Khi cháu gái của tôi dần dần trưởng thành, tôi đã giới thiệu với cháu về Pháp Luân Công và dạy cháu năm bài công pháp. Bố của cháu đã ủng hộ, bất chấp cuộc đàn áp tàn bạo vẫn đang tiếp diễn.

Cả gia đình tu luyện Pháp Luân Công

Con rể tôi thường xuyên phải đi công tác. Bất cứ khi nào cháu trở về nhà, con gái tôi và tôi lại trò chuyện với cháu về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Vào năm 2005, con rể tôi đã đồng ý thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên tiền phong và Đoàn Thanh niên của ĐCSTQ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/19/337869.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/3/160189.html

Đăng ngày 12-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share