Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-11-2016] Tôi muốn được chia sẻ một câu chuyện đã xảy ra không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Lúc đó tôi cảm thấy rất thoải mái khi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công, nhưng tôi không thật sự hiểu nhiều về các Pháp lý mà Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công, đã dạy.

Tôi sống ở khu vực miền núi. Có một cây dâu tằm hoang mọc gần ruộng bắp của tôi và quả của nó rất ngọt và lớn. Khi tôi ra ruộng, tôi thích được thưởng thức quả của nó trong khi làm việc.

Một ngày, tôi thấy tất cả quả dâu đã bị quạ ăn hết. Tôi rất buồn và bảo với một học viên Pháp Luân Công khác rằng tôi muốn dùng thuốc chuột để diệt lũ quạ này. Cô ấy nhắc nhở tôi rằng hành động này là sát sinh và đây là điều bị cấm như trong các bài giảng của Pháp Luân Công [có nhắc đến]. Tôi đã không xem trọng lời của cô ấy và chỉ muốn giữ quả dâu mà tôi thích.

Tôi lại đi lên núi một lần nữa và rải thuốc chuột xung quanh cây dâu tằm và khu vực quanh đó. Vài ngày sau khi quay lại, tôi phát hiện thấy có phân và lông chim. Tôi rất vui mừng và tự hỏi liệu có con quạ nào chết vì ăn phải thuốc chuột không.

Vài ngày sau, tôi trở lại cùng con trai. Chúng tôi đã chết lặng khi đến đó. Cánh đồng ngô của tôi đã bị phá huỷ hoàn toàn! Không sót lại bắp ngô nào, lá bị tước hết. Tôi tự hỏi ai đã làm chuyện này.

Đột nhiên có một bầy quạ lớn bay lượn trên đầu chúng tôi và kêu lớn tiếng. Chỉ khi đó tôi mới nhớ ra rằng là một học viên Pháp Luân Công, tôi không nên sát sinh. Tôi nghĩ: “Mình đã làm gì thế này! Mình là người tu luyện cơ mà. Sao mình lại có thể có ý nghĩ giết hại những sinh mệnh khác?”

Tôi cảm thấy sợ hãi và không ngừng xin lỗi bầy quạ. “Ta xin lỗi, ta xin lỗi. Ta đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp. Ta nên tuân theo các nguyên lý của Pháp Luân Công và trở thành một người tốt, tử tế và chu đáo, không ích kỷ, không sát sinh… xin hãy tha thứ cho ta, xin hãy tha thứ cho ta.”

Bầy quạ bay đi. Tôi nói với con trai mình: “Ruộng ngô đã bị phá huỷ. Có lẽ chúng ta phải trồng thứ gì khác rồi.”

Bốn ngày sau, tôi và con trai quay lại núi chuẩn bị cánh đồng để trồng đậu. Một lần nữa, chúng tôi lại bị sốc: Các cây ngô dựng đứng thẳng hàng. Những chiếc lá vẫy vẫy như thể chào chúng tôi. Các cây ngô đều trông rất khoẻ mạnh và tưởng như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nước mắt chảy dài trên má tôi. Tất cả những gì tôi có thể nói là: “Con xin cảm tạ Sư phụ! Con xin cảm tạ Sư phụ!”

Tôi chắc chắn rằng chính Sư phụ đã cứu ruộng ngô của tôi sau khi tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Kể từ đó tôi bắt đầu chiểu theo các nguyên lý của Pháp Luân Công trong cuộc sống và không bao giờ nhìn lại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/10/334223.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/17/161156.html

Đăng ngày 11-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share