Bài viết của một học viên Đại Pháp ở San Francisco

[MINH HUỆ 14-5-2016] Tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày 25 tháng 9 năm 2008. Khi ấy tôi đang trên một chuyến bay đến New York để tham dự một cuộc thi đấu võ thuật, và đó cũng là ngày tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ đó, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Môn tu luyện đã tẩy tịnh cả tâm lẫn thân tôi.

Một ngày vào năm 2013, tôi bỗng nhiên bị đau đầu, ăn gì cũng bị nôn ra. Lúc đầu tôi không xem trọng việc này và nghĩ rằng nó sẽ sớm qua thôi. Tuy nhiên, tình hình ngày càng trở nên tệ hơn, tôi bị sụt cân. Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo. Tôi ngộ ra rằng đây là khảo nghiệm.

Tôi hướng nội dựa trên Pháp để tìm nguyên nhân có thể gây ra vấn đề này. Tôi nhận thấy có hai nguyên nhân, một là vì nghiệp bệnh của tôi trong quá khứ, hai là can nhiễu từ cựu thế lực. Tôi nghĩ rằng cho dù là nguyên nhân gì đi nữa, thì tôi cũng sẽ vượt qua khảo nghiệm nếu tôi làm tốt ba việc. Tôi biết rằng nếu một người tu luyện bước trên con đường trở thành thần, thì con đường đó phải là phức tạp và nhiều thử thách. Tôi tiếp tục học Pháp, luyện công và cứu độ chúng sinh. Tôi quyết tâm rằng không gì có thể khiến tôi xa rời Pháp Luân Đại Pháp cũng như việc trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh.

Mặc dù kiên định, nhưng sức khỏe của tôi vẫn tiếp tục xấu đi. Trong vòng 30 ngày, cân nặng của tôi giảm từ 68kg xuống còn 54kg. Tôi không thể đứng dậy để luyện công; tôi chỉ có thể luyện bài công pháp thứ năm, ngồi đả tọa. Trong đêm tôi cảm thấy đau đớn. Tôi trằn trọc trên giường, siết chặt tay.

Tôi đã đấu tranh như thể tôi sắp phải kết thúc cuộc đời mình. Vợ tôi nhìn thấy điều này. Tuy cô ấy cũng là một học viên nhưng đã không thể kìm lòng và đã bảo tôi nên đi gặp bác sỹ. Tôi đáp: “Đó không phải là nơi anh nên đến.”

Một người tu luyện chân chính không thể mắc bệnh. Tôi biết rằng bệnh viện và thuốc là dành cho xã hội người thường, nó không có tác dụng với người chân tu. Cho dù là loại thuốc đó có tốt thế nào đi nữa, thì nó cũng là vật chất được làm ra từ không gian này, và nó không thể giải quyết được vấn đề gốc rễ. Những gì chúng ta đang tu luyện là vật chất cao năng lượng đến từ không gian khác. Làm sao chúng ta có thể so sánh thuốc của con người với vật chất cao năng lượng được?

Khi nghĩ đến Pháp của Sư phụ, tôi đã tự tin hơn và loại bỏ can nhiễu bằng chính niệm. Tôi chắc chắn rằng mình có nhiều vật chất cao năng lượng và tin rằng tôi có thể vượt qua những khảo nghiệm này.

Tâm tôi rất vững vàng và kiên định, bất chấp mọi đau đớn. Đến đầu tháng Chín, mặc dù đã cố gắng phủ nhận nghiệp bệnh bằng chính niệm, nhưng tôi vẫn không hoàn toàn loại bỏ được nó. Thi thoảng, tôi cảm thấy cực kỳ đau đớn trong khi làm việc, tôi lo ngại những người khác sẽ trông thấy và có những suy nghĩ không tốt về Đại Pháp.

Vì vậy, tôi đã vào văn phòng của mình và đóng cửa lại. Khi tôi không thể chịu nổi cơn đau, tôi đã nằm lăn ra đất, nghiến răng, nắm chặt tay và lăn lộn khắp đất. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Đôi khi tôi nhẩm Luận Ngữ của Sư phụ và ngồi đả tọa.

Sư phụ giảng:

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau đó tôi tự hỏi: “Mình có phải là đệ tử Đại Pháp không?” Tôi kiên định tự đáp: “Phải. Mặc dù mình đã không làm tốt ba việc. Nhưng mình là một đệ tử Đại Pháp. Không ai có thể thay đổi cái tâm của mình với Đại Pháp hay với việc trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh.”

Sau đó, tôi đã vượt qua khảo nghiệm bằng chính niệm. Trong thời gian này, các học viên địa phương của chúng tôi đã đem theo các bản thỉnh nguyện đi ra ngoài để kêu gọi chấm dứt hành động mổ cướp nội tạng từ các học viên bị giam cầm ở Trung Quốc. Mặc dù tình trạng cơ thể của tôi không được khỏe, nhưng tôi vẫn nhất quyết đi ra ngoài cùng với các học viên để thu thập chữ ký. Trong khi ra ngoài, mặc dù không cảm thấy đau nhiều lắm nhưng tôi không thể ăn được. Ngay cả khi chỉ ăn một chút thôi tôi cũng nôn ra. Tôi không thể đi bộ được lâu nên phải dừng lại để nghỉ và sau đó lại tiếp tục đi thu thập chữ ký.

Với những triệu chứng trên, hầu hết tất cả mọi người đều sẽ không thể đi ra ngoài và thu thập chữ ký được. Nhưng tại sao tôi lại có thể? Vì tôi là một đệ tử Đại Pháp chứ không phải một người thường. Thu thập chữ ký là sứ mệnh của chúng ta. Cứu độ chúng sinh là việc không thể trì hoãn. Chính niệm của tôi đã thúc đẩy tôi hoàn thành nhiệm vụ cùng những học viên khác.

Khoảng 50 ngày sau đó, bằng chính niệm, tôi đã vượt qua khảo nghiệm và đã có thể ăn lại được. Một ngày nọ chân tôi có xuất hiện một vài đốm đỏ và chúng rất ngứa. Tôi chỉ cười. Những đốm ngứa này không nhằm nhò gì so với những khảo nghiệm trước kia của tôi. Chúng đã biến mất sau đó một tuần. Thân thể tôi đã dần dần hồi phục, và chỉ trong vòng một năm tôi đã lấy lại được cân nặng như trước kia.

Nhìn lại 50 ngày bị nghiệp bệnh đã qua, khi ấy mỗi ngày đối với tôi dường như kéo dài cả năm. Tôi luôn luôn nghĩ rằng: “Điều gì sẽ xảy ra nếu mình phải đến bệnh viện?” Tôi sẽ phải trả một cái giá rất đắt, cả trong tu luyện lẫn tài chính. Tuy nhiên, tôi khác với người thường, và tôi đã hồi phục nhờ vào tín tâm đối với Đại Pháp. Qua khảo nghiệm này, tôi đã cảm nhận được sức mạnh của Đại Pháp, đó là siêu thường, mạnh mẽ và kỳ diệu.

Tôi viết bài chia sẻ này nhằm nhắc nhở những học viên khác rằng nếu chúng ta có gặp phải bất kỳ khổ nạn nào trên thân thể, thì chúng ta cần phải tin vào Sư phụ bằng chính niệm mạnh mẽ nhất và loại bỏ tất cả những tư tưởng tiêu cực. Ngay khi chúng ta có những tư tưởng tiêu cực, chúng ta đã liên kết với tư tưởng của cựu thế lực. Kết quả cũng sẽ là tiêu cực. Chỉ khi chúng ta giữ được chính niệm của mình thì chúng ta mới có thể có được kết quả tốt và vượt qua khổ nạn.

Khi bạn tin vào Đại Pháp, bạn sẽ thấy có rất nhiều học viên đã sống sót qua được những khảo nghiệm then chốt này như thế nào. Đừng chấp vào số ít những học viên đã qua đời. Hai con số này không tỷ lệ thuận với nhau.

Khi một số học viên có khảo nghiệm bệnh tật, họ trước tiên đối đãi với nó theo cách của người thường. Trên bề mặt thì họ hiểu Pháp của Sư phụ. Tuy nhiên, khi gặp phải nghiệp bệnh, họ phản ứng như người thường. Nếu bạn không xem mình là một người tu luyện chân chính thì làm sao phép màu có thể xảy ra với bạn được?

Là một học viên chân chính, nếu bạn kiên tín vào Đại Pháp, không chút nghi ngờ, thì bạn sẽ có thể vượt qua mọi khảo nghiệm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/14/328699.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/14/157414.html

Đăng ngày 10-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share