Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-4-2016] Ngày 21 tháng 3 năm 2014, một số học viên Pháp Luân Công và bốn luật sư đã đến Trung tâm tẩy não Thanh Long Sơn ở Kiến Tam Giang, tỉnh Hắc Long Giang lần thứ ba để tìm cách giải cứu cho ba học viên đang bị giam giữ tại đó, và đã bị cảnh sát bắt giữ. Bốn luật sư bị tra tấn tàn bạo, một trong số họ đã bị đánh gãy xương sườn. Sau 15 ngày nỗ lực giải cứu, bốn luật sư đã được trả tự do, nhưng các học viên vẫn bị giam giữ.
Sau khi vụ bắt bớ xảy ra, chúng tôi đã thành lập nhóm giải cứu bao gồm một số học viên. Ban đầu, tôi không thể ăn uống hay ngủ được, và cũng không thể tĩnh tâm học Pháp cho tốt. Tôi cảm thấy áp lực trong tâm rất lớn, vì vậy tôi buộc mình phải học Pháp và phát chính niệm thường xuyên hơn. Thông qua việc học Pháp thâm sâu, tôi nhận ra rằng các thế lực tà ác ở không gian khác đang can nhiễu đến kế hoạch giải cứu của chúng tôi. Chúng tôi quyết định cần phải giảng rõ chân tướng cho các cơ quan chính quyền. Giảng chân tướng là chìa khóa vạn năng có thể đả khai các chủng tâm bị khóa của con người, và hoàn thành sứ mệnh cứu người của chúng tôi.
Những bước đi đầu tiên
Với những suy nghĩ như vậy, chúng tôi bắt đầu nỗ lực của mình bằng việc giảng chân tướng cho sở cảnh sát thành phố. Trong khi các đồng tu khác trong nhóm giải cứu phát chính niệm, tôi và một số đồng tu vào gặp cảnh sát trưởng. Lúc đầu ông ta khá lịch sự, nhưng sau đó trở nên rất giận dữ khi một học viên đề nghị được xem các tài liệu liên quan tới việc bức hại Pháp Luân Công. Chúng tôi cố gắng giúp ông ấy trấn tĩnh lại. Lúc chúng tôi rời đi, ông ấy đã bình tĩnh trở lại, thậm chí còn vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi.
Sau chuyến đi này, tôi ngộ ra rằng chúng ta không nên khơi dậy phía phụ diện của những người chúng ta đang định cứu. Chúng ta cần phải thể hiện được sự từ bi của đệ tử Đại Pháp thì mới có thể cảm hóa họ và khiến họ cảm động. Chỉ bằng cách đó chúng ta mới thực sự cứu được họ.
Chúng tôi cùng với các luật sư đã đến sở cảnh sát, viện kiểm sát nhân dân và tòa án nhân dân của tỉnh Hắc Long Giang và thành phố Kiến Tam Giang vài lần từ năm 2014 đến 2015. Lúc đầu chúng tôi cảm thấy áp lực rất nặng nề. Chồng của tôi không phải là học viên Pháp Luân Công, nên anh ấy đã rất lo lắng cho sự an toàn của tôi. Mỗi lần đi, tôi đều phải rời khỏi nhà từ lúc 3 đến 4 giờ sáng. Chúng tôi phải luyện công từ tối hôm trước.
Tôi cũng rất lo lắng về việc mang theo chứng minh thư khi đi ra ngoài. Năm 2000, tôi bị bắt giữ vì đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, phải mất tới 2 năm sau tôi mới được làm lại chứng minh thư. Nhưng tôi phải mang chứng minh thư bên mình bởi đó là luật định ở Trung Quốc.
Trong suốt chuyến đi đến thành phố Kiến Tam Giang và thủ phủ tỉnh Hắc Long Giang, tôi không ngừng học Pháp và phát chính niệm. Tôi chính lại suy nghĩ và hành vi của mình sao cho phù hợp với các tiêu chuẩn của Đại Pháp.
Hành trình nguy hiểm
Ngày 17 tháng 12 năm 2014, Tòa án Nông khẩn Tiền tiến Kiến Tam Giang tiến hành xét xử công khai bốn học viên. Tôi ngộ rằng cần phải đến gần tòa án để phát chính niệm hỗ trợ giải thể tà ác. Tuy nhiên, trên các con đường dẫn đến tòa án, cảnh sát đã lập ra các chốt kiểm tra chứng minh thư để ngăn không cho các học viên Đại Pháp và luật sư của họ tham dự phiên tòa. Khi tôi suy nghĩ về việc rời khỏi nhà, tâm trí của tôi thực sự hỗn loạn. Tôi đã trải qua cảm giác tương tự vào năm 1999 khi tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Sau khi chia sẻ suy nghĩ của mình với các học viên khác, và với sự gia trì của Sư phụ, tâm trí tôi đã tràn đầy chính niệm. Chúng tôi đã bắt một chuyến tàu đêm để đến đó.
Ngày hôm sau, có rất nhiều cảnh sát đứng kiểm tra chứng minh thư của hành khách khi tôi đến vào lúc 6 giờ sáng. Cảnh sát nói rõ với mọi người rằng họ đang cố gắng tìm kiếm các học viên Pháp Luân Công và sẽ bắt giữ một vài người tại đây. Tâm trí tôi tràn đầy chính niệm, và tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:
“Có [hiện diện] của Pháp vĩ đại nhường này, trong chính niệm chư vị là đồng tại với Đại Pháp, đó là sự bảo đảm rất to lớn.”(Giảng Pháp tại Manhattan, 2006)
Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng chỉ những điều Sư phụ nói mới được tính, và Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi. Với chính niệm mạnh mẽ đó, chúng tôi đã đi qua các chốt kiểm tra mà không hề gặp phiền phức nào.
Tuyết rơi rất dày và trời lạnh cắt da cắt thịt. Cảnh sát có mặt tại các cửa hàng, siêu thị, trạm xe buýt và các tòa nhà chung cư. Chỉ vài giờ nữa là phiên xét xử bắt đầu, vì vậy chúng tôi phải tìm một nơi nào đó để giữ ấm. Chúng tôi nhận ra rằng chỉ bằng cách giảng rõ sự thật cho mọi người thì chúng tôi mới có thể tìm được nơi để trú chân.
Trong một cửa hàng nhỏ, chúng tôi đã cố gắng nói chuyện với mọi người, nhưng khi chủ tiệm hỏi rằng có phải chúng tôi đến từ một huyện khác không, thì chúng tôi rời đi. Sau đó chúng tôi bắt gặp một phụ nữ trung niên và bắt đầu trò chuyện với cô ấy. Ngay khi chúng tôi nói về Pháp Luân Công, cô ấy nói rằng cô là một người theo đạo Kitô và rời đi. Chúng tôi tiếp tục vừa bước đi, vừa phát chính niệm. Chúng tôi đi ngang qua các cảnh sát đứng rải rác xung quanh khu vực. Quanh quẩn một hồi, chúng tôi đến trước một tiệm ăn nhỏ và có một đồng tu từ đó bước ra đón chúng tôi.
Nguyên lai là vị đồng tu này không chịu nổi thời tiết lạnh dưới 0 độ nên đã đi vào tiệm ăn nhỏ để giảng chân tướng cho chủ quán. Chủ quán là một người tốt và không muốn chúng tôi rời đi sau khi nghe chúng tôi giảng chân tướng. Bất cứ khi nào nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát, anh ấy đều chạy ra ngoài để quan sát. Lúc đó chúng tôi đều hiểu rằng Sư phụ đang bảo hộ chúng tôi, và chúng tôi rất biết ơn Ngài.
Trong giờ ăn trưa, con của chủ quán đi học về và nói rằng các học viên Pháp Luân Công giết người. Tôi đã giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Công cho cháu. Cuối cùng cháu bé hiểu ra và đồng ý thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong, một tổ chức liên đới của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Sau đó, một cặp vợ chồng trẻ và cha của người chủ quán cũng đến. Họ cũng đồng ý thoái Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong sau khi nghe chúng tôi giảng rõ sự thật. Tuy nhiên, chủ cửa hàng vẫn chưa đồng ý thoái Đoàn Thanh niên, tôi cảm thấy tiếc cho anh ấy.
Trước khi chúng tôi bắt xe về nhà, tôi đã nói với anh ấy trong nước mắt: “Anh là một người tốt. Nếu anh không thoái Đảng để cứu lấy mình, thì tôi cảm thấy rất tiếc cho anh. Suốt cuộc đời tôi sẽ cảm thấy bất an.” Khi nghe tôi nói vậy, anh ấy đã trả lời: “Cô ơi, tôi đồng ý thoái.”
Sư phụ giảng:
“Từ bi năng dung thiên địa Xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân”Tạm dịch:
“Từ bi có thể hoà tan trời đất thành mùa Xuân
Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian”(Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)
Vào buổi tối, chủ cửa hàng đã vui lòng giúp chúng tôi mua vé trở về nhà, và chúng tôi đã về đến nhà một cách an toàn. Sau đó, chúng tôi được biết có 29 học viên đã bị bắt và được thả trong cùng ngày hôm đó.
Suy ngẫm về những bài học kinh nghiệm
Trong suốt hai năm đi giải cứu các đồng tu, tôi nhận ra rằng Sư phụ luôn luôn ở bên cạnh và bảo hộ chúng tôi. Sự phối hợp giữa các học viên, việc kháng cáo, cũng như việc các luật sư tham gia bào chữa cho các học viên đã khiến tà ác vô cùng sợ hãi. Sức mạnh của chính niệm đã giúp ba học viên được thả vào ngày 21 tháng 3 năm 2016.
Trong quá trình giải cứu, tôi cũng phát hiện ra rất nhiều chấp trước và thiếu sót của bản thân. Tôi đã không chủ động khi làm các việc. Khi giao lưu với các đồng tu, tôi đã không chia sẻ kinh nghiệm của mình một cách hòa ái. Một đồng tu đã nhắc nhở tôi: “Chị không bao giờ chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình. Trách nhiệm của chị ở đâu? Chị thậm chí còn không có suy nghĩ của riêng mình!” Mặc dù không đáp lại, nhưng tôi nghĩ rằng cô ấy luôn đổ lỗi cho tôi. Những lời của cô ấy không khiến tôi cảm thấy phiền lòng nhưng tôi cũng không muốn gặp lại cô ấy.
Trên bề mặt, chúng tôi đã làm việc cùng nhau, hàng ngày chia sẻ kinh nghiệm với nhau, nhưng chúng tôi thường có mâu thuẫn và đổ lỗi cho nhau. Sư phụ giảng:
“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009])
Những mâu thuẫn và các vấn đề phát sinh đã buộc tôi liên tục phải hướng nội. Tôi đã tìm thấy tính kiêu ngạo, tâm coi thường người khác, tâm oán trách, và tâm tật đố của bản thân. Trong quá trình giải cứu đồng tu, tôi đã không dụng tâm đầy đủ và còn tâm sợ hãi. Làm sao tôi cứu được người với nhiều nhân tâm như vậy?
Trong khi chia sẻ, tất cả chúng tôi đều nhận ra những hành vi như vậy là không phù hợp với tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp. Sau đó, chúng tôi quyết định ngồi xuống, chia sẻ một cách cởi mở và tìm thấy những thiếu sót riêng của bản thân. Thông qua hướng nội, chúng tôi đã phá vỡ rào cản này và phối hợp tốt với nhau. Một số học viên nói, họ không nhận ra rằng họ luôn đổ lỗi cho tôi, và họ đã xin lỗi tôi.
Bây giờ chúng tôi đã học cách chỉ ra những thiếu sót của nhau một cách từ bi, và không che đậy những thiếu sót của chính mình. Nhiều nhân tâm ẩn sâu trong mỗi chúng tôi đã được loại bỏ trong quá trình giải cứu đồng tu. Từ đầu cho đến khi kết thúc cuộc giải cứu, chúng tôi đã không ngừng đề cao tâm tính bản thân và đồng hóa với Pháp. Giờ đây chúng tôi có thể cư xử một cách hòa ái và lịch sự với nhau.
Trải qua rất nhiều khó khăn, chúng tôi đã trưởng thành hơn. Đại Pháp đã thay đổi chúng tôi. Chúng tôi thực là những sinh mệnh may mắn nhất trong vũ trụ.
Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/12/326580.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/11/156717.html
Đăng ngày 4-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.