[MINH HUỆ 11-05-2016] Tôi 76 tuổi và bán thịt ngon trong một khu chợ. Bởi vì tôi là một học viên Pháp Luân Công, quan điểm của tôi là phải đảm bảo được chất lượng thịt và sự hài lòng của khách hàng lên hàng đầu.

Khi việc kinh doanh của tôi vừa có chút cải thiện, người bán hàng quầy bên cạnh đã thuê một phụ nữ lớn tuổi để bán hàng. Ngay từ đầu bà ấy đã không ngừng quấy nhiễu tôi. Một ngày một khách hàng đã đến quầy của tôi và phải mất một lúc lâu để chọn một miếng thịt. Khi ông ấy đang chuẩn bị trả tiền, người phụ nữ đó đã đưa ra một miếng thịt khác cho ông ấy. “Đừng mua của bà ấy.” Bà ấy nói. “Mua của tôi đây này. Miếng này ngon hơn.”

Vị khách hàng đó đã bỏ đi mà không mua của ai cả. Tôi nói: “Bà đúng là chuyên gây chuyện. Vị khách đó đang chuẩn bị trả tiền vậy mà bà đã khiến ông ấy bỏ đi mà chẳng mua gì nữa cả.”

Người phụ nữ đó thậm chí còn đưa chuyện về tôi với những người bán hàng khác: “Chẳng biết bà ấy có biết buôn bán hay không nữa? Làm sao bà ấy có thể kiếm tiền với cái cân để quá tươi như vậy (vd: cân dư ra cho khách hàng)? Tôi để cân đuối hơn rất nhiều (cân ít hơn cho khách hàng) và kiếm thêm được chút tiền nữa đấy”.

Một số khách hàng không biết rằng họ nhận được ít hơn những gì mà họ thanh toán. Thực tế, một người phụ nữ đã phải trả bốn nhân dân tệ cho một miếng thịt mà chỉ đáng giá có hai nhân dân tệ. Rất nhiều người đã đến để đôi co với bà ấy nhưng bà ấy cứ khăng khăng rằng mình đúng và thậm chí còn bắt đầu đánh lộn với khách hàng. Rất nhiều khách hàng không bao giờ quay trở lại.

Mặc dù tôi không tranh đấu với bà ấy nhưng tôi rất khó chịu khi nhìn thấy nhiều miếng thịt ngon bị ế đến vậy. Đêm nào tôi cũng cảm thấy bức xúc mỗi khi đi ngủ.

Một buổi sáng khi tôi thức dậy, tôi nhận ra rằng mình nên hướng nội và hạ bỏ những chấp trước của người thường và rằng tôi nên nghĩ cho bà ấy và muốn những điều tốt đẹp nhất cho bà ấy. Nếu tôi không vui và oán hận khi tôi nhìn thấy tất cả các khách hàng đều đến mua thịt cho bà ấy, tôi vẫn là một người thường. Thật không đáng phải rơi nước mắt hay tranh đấu chỉ vì chút lợi nhỏ như thế này.

Khi tôi suy nghĩ theo hướng này, tôi cảm thấy thật thanh thản trong tâm và nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt của tôi.

Sáng hôm sau tôi ra chợ như thường lệ. Một cậu thanh niên trẻ đến mua thịt sau khi tôi vừa mới mở hàng, oan gia của tôi đã xuất hiện ngay lập tức với miếng thịt của bà ấy: “Cậu này, cậu nên mua của tôi vì miếng này nạc mà ngon hơn của bà ấy.” Bà ấy nói.

Tôi mỉm cười khi nhớ lại những gì mà mình đã nhận ra vào buổi sáng hôm đó. “Vâng thịt của bà ấy nạc hơn của tôi” tôi nói. “Không vấn đề gì nếu cậu mua của bà ấy. Ai mà chẳng muốn mua thịt ngon.” Nhưng cậu thanh niên lại chỉ vào miếng thịt trên bàn của tôi mà nói: “Cháu chỉ muốn mua miếng thịt của bác thôi.” Người bán hàng kia cảm thấy vô cùng xấu hổ và bỏ đi.

Sau đó, công việc kinh doanh của tôi đã trở nên vô cùng phát đạt. Giờ đây tôi có thể bán được 50kg (110lbs) thịt vào buổi sáng và 50kg thịt nữa vào buổi chiều. Tuy nhiên, kết quả kinh doanh của quầy bên cạnh ngày càng trở nên xấu đi trong khi các khách hàng lũ lượt xếp hàng mua thịt của tôi. Một ngày, thậm chí một người họ hàng của bà ấy còn mua thịt của tôi thay vì mua của bà ấy vì người bán hàng đó còn cân điêu cho ngay cả người họ hàng của mình.

Một khách hàng đã nói với tôi: “Dì à, Dì luôn tươi cười. Con ăn không thấy ngon nếu con không mua của Dì. Và con sẽ không bao giờ mua của những người khác nếu Dì không ở đây.”

Sư phụ giảng:

“Chúng ta nói rằng khi gặp mâu thuẫn trước mặt, lùi một bước biển rộng trời cao, đảm bảo sẽ là một cảnh tượng khác.” (“Bài giảng thứ chín”trích Chuyển Pháp Luân)

Những điều Sư phụ giảng đều là chân lý.

Một ngày tôi đã bán hơn 100kg (220lbs) và không còn thừa nhiều cho buổi chiều. Nhưng người phụ nữ bán hàng bên cạnh không thể bán được một cân nào trong 10 kg thịt của bà ấy. Bà ấy rất kén chọn và kêu ca với người phân phối để lấy được 10 kg thịt lợn loại ngon nhưng bà ấy không bán được cân nào. Khi bà ấy thấy rằng tôi đã bán gần hết 100kg thịt, bà ấy rất tức giận và gần như phát khóc.

Bà ấy ra ngoài để trấn tĩnh lại và một lúc lâu sau mới quay trở lại. Tôi cảm thấy thương cho bà ấy bởi vì tất cả chúng tôi đều bán loại thịt ngon. Tôi nói với bà ấy: “Hãy để tôi giúp bà bán chỗ thịt của bà.” Bà ấy vui mừng và đặt tất cả phần thịt của bà ấy lên bàn của tôi và tôi nhanh chóng bán hết chỗ thịt của bà ấy đồng thời đưa tiền cho bà ấy. “Bà đếm xem có đúng không.” Tôi nói.

Bà ấy cầm tiền và bỏ nó vào trong hộp của bà ấy. “Tôi chẳng cần phải đếm. Tôi tin bà. Người tốt như bà chẳng thể tìm đâu ra được nữa.”

Sáng hôm sau bà ấy nói với tôi: “Cả đêm hôm qua tôi không thể ngủ được. Tôi đã nghĩ kỹ rồi và tôi nhận ra rằng tất cả là lỗi của tôi đối với vấn đề của chúng ta trong quá khứ. Tôi sẽ học bà và không bao giờ gian lận với khách hàng nữa.”

Tôi nói: “Bà nói đúng. Nếu bà cho khách hàng thêm một chút, cuối cùng bà sẽ kiếm được nhiều lợi nhuận hơn. Nếu bà gian lận đối với một khách hàng thì ai còn mua của bà nữa?” Sau đó, việc kinh doanh của bà ấy đã được cải thiện từng ngày. Giờ đây có những lúc bà ấy bán được hơn 35 kg thịt.

Một ngày, một người đàn ông lớn tuổi đã đến mua thịt của bà ấy. Ông ấy đã trả 50 Nhân dân tệ và rời đi mà quên không lấy tiền thừa. Khi ông ấy mua hàng ở quầy khác, ông ấy mới phát hiện ra mình quên không lấy lại tiền thừa. Ông ấy quay lại và người bán hàng cạnh tôi đã trả lại tiền thừa ngay lập tức.

“Trước đây tôi sẽ không bao giờ trả lại tiền” bà ấy nói với tôi. “Nhưng khi tôi nghĩ đến chị, tôi nhận ra rằng mình đã sai. Ông ấy chỉ mua có nửa kg thịt. Lương tâm của tôi sẽ không thể thanh thản nếu tôi lấy của ông ấy nhiều như vậy nên tôi đã trả lại cho ông ấy.”

Tôi rất vui khi thấy bà ấy thay đổi. Tôi thực sự vô cùng biết ơn Sư phụ đã điểm hoá cho tôi và nhắc nhở tôi. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi có Sư phụ!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/11/327616.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/9/157338.html

Đăng ngày 7-7-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên

Share