Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-1-2016] Người chồng đầu tiên của tôi tính khí rất nóng nảy và không quan tâm tới gia đình. Tôi rất khốn khổ trong cuộc hôn nhân ấy, suốt ngày chỉ sống trong nước mắt, và cuối cùng bất đắc dĩ đã phải ly dị chồng. Chồng tôi cướp con gái khỏi tay tôi, chia rẽ hai mẹ con không cho chúng tôi gặp nhau.

Cha tôi vốn là người có tư tưởng truyền thống, ông không cho phép con gái ly hôn trở về nhà. Do đó, tôi đã rời khỏi quê nhà và phiêu bạt tha hương, một thân một mình chịu nhiều áp lực tinh thần và nhớ nhung con gái. Sức khỏe của tôi suy giảm và năm 25 tuổi mắc bệnh gan, bảy năm sau nó biến chứng thành xơ gan. Tôi gầy gò và thường xuyên bị bất tỉnh.

Đắc Pháp

Vào tháng 6 năm 1997, một người bạn đã khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Công. Mặc dù tôi không tin rằng khí công có thể giúp tôi trị bệnh, nhưng tôi cảm động trước sự quan tâm của bạn nên tôi quyết định thử tập.

Tôi đi đến một điểm luyện công và bị hấp dẫn bởi một thứ âm nhạc nhạc du dương. Từ nội tâm không ngớt tán thán: “Âm nhạc tuyệt vời này chẳng phải đến từ thiên thượng sao?”. Đến gần tôi mới biết rằng đó là nhạc luyện công của Pháp Luân Công. Có lẽ là duyên phận đã đến. Sáng hôm đó có người dạy tôi luyện các bài động công, buổi tối luyện tĩnh công. Lần đầu ngồi song bàn mà tôi đã có thể ngồi được một giờ đồng hồ. Tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vời và ngủ ngon giấc.

Đến ngày thứ ba, Sư tôn đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Toàn thân tôi trở nên nhẹ nhàng vô bệnh. Lòng cảm ân Sư tôn không lời nào có thể tả xiết.

Giảng chân tướng cứu chúng sinh

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi thấy nhiều đồng tu, trong đó có cả những người lớn tuổi, dùng điện thoại giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Do đó, tôi cũng muốn tham gia giảng chân tướng qua điện thoại.

Ngày đầu tiên, tôi dùng điện thoại di động của mình để gọi điện giảng chân tướng khuyên mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), và hai tổ chức liên đới của nó. Các đồng tu đã khích lệ và khen ngợi tôi. Nhưng tôi biết rằng, so với các đồng tu tinh tấn thì tôi còn kém xa lắm, và tôi cần phải cố gắng nhiều hơn nữa để cứu thật nhiều chúng sinh.

Trong quá trình giảng chân tướng, tôi gặp phải đủ hạng người thuộc mọi tầng lớp và họ có rất nhiều thắc mắc. Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ để giúp họ minh bạch chân tướng Đại Pháp cũng như lý do vì sao họ cần thoái xuất khỏi Đảng.

Một số người mắng mỏ tôi và một số thậm chí còn gọi điện lại mắng tôi đến ba lần. Dù đối phương có mắng mỏ tôi thế nào tôi cũng không hận họ. Họ thụ nhận dối trá độc hại bởi tuyên truyền và nhồi sọ của ĐCSTQ, họ là những sinh mệnh đáng thương nhất, nên tôi cần phải cứu họ.

Vào dịp Tết Nguyên đán năm 2014, tôi có hẹn với một đồng tu đến bờ sông để gọi điện thoại giảng chân tướng. Đợi một giờ đồng hồ không thấy đồng tu đến, tôi đã rất thất vọng, rồi tự mình gọi điện thoại.

Đó là một ngày lạnh giá. Những người nghe điện thoại lăng mạ tôi và có vẻ rất khó chịu. Cuối cùng, tôi không chịu đựng nổi và vừa khóc vừa kể khổ với Sư phụ rằng cứu người thật khó.

Một lát sau, tôi bình tĩnh lại và nhớ ra rằng mình cần phải cứu người, đây là sứ mệnh của tôi, nên tôi tiếp tục gọi điện thoại giảng chân tướng. Không đầy một giờ tôi đã khuyên được hơn 10 người thoái đảng, tương đương với số người mà tôi có thể khuyên tam thoái khi phối hợp cùng với đồng tu.

Vượt qua khảo nghiệm

Về đến nhà, người chồng thứ hai của tôi đã đánh đập và mắng chửi tôi. Tâm tôi bất động. Tôi nghĩ tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi tu đại Thiện, đại Nhẫn, tôi có thể nhẫn được những sự việc mà người thường không thể nhẫn. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã dùng hình thức này để tôi đề cao tâm tính.

Tà đảng sợ chúng sinh minh bạch chân tướng, nên đã sử dụng nhiều phương thức khác nhau để can nhiễu tôi. Việc mua thẻ điện thoại rất khó. Tôi đã phải trả giá cao hơn giá thị trường để mua thẻ điện thoại.

Sư phụ thấy tôi thành tâm cứu người và Ngài đã gia trì chính niệm cho tôi. Có ngày tôi gọi điện giảng chân tướng và khuyên tam thoái cho hơn 60 người. Được như vậy là do Sư phụ gia trì, con đường tôi sử dụng điện thoại giảng chân tướng cứu người càng đi càng rộng, chúng sinh đắc cứu ngày một nhiều.

Người nhà tiếp nhận Đại Pháp

Mấy năm trước tôi bị tà đảng bức hại vì tu luyện Đại Pháp. Tội ác và những chính sách liên đới của chính quyền Cộng sản Trung Quốc đã khiến người nhà xa lánh tôi. Chồng tôi cũng phản đối tôi tu luyện Đại Pháp.

Tôi đã bỏ nhà ra đi với suy nghĩ cố chấp rằng không ai có thể ngăn cản tôi tu luyện Đại Pháp. Nhưng sau đó, tôi ngộ ra rằng chừng nào Chính Pháp chưa kết thúc thì Sư tôn vẫn còn cấp cho chúng sinh cơ hội được cứu. Do đó tôi quay về nhà.

Tôi dành thời gian chăm sóc cho người chồng đau ốm của mình cũng như làm tất cả những gì mà một người tu luyện cần làm. Chồng tôi đã cải biến rất nhiều, không gây khó dễ nữa. Những khi tôi về muộn, anh ấy đều cười và nói: “Về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi.”

Bố tôi từng tu luyện Đại Pháp nhưng sau đó đã ngừng tu luyện vì sợ hãi. Ông qua đời ở tuổi 90. Ông nói rằng những ai chăm sóc ông thì sau này sẽ được thừa kế ngôi nhà của ông.

Thời gian bố tôi lâm trọng bệnh, các anh chị em trong nhà tôi đều ngại dơ dáy mà không muốn chăm sóc ông. Tôi chăm sóc ông cho đến khi ông qua đời. Tôi vay mượn tiền để tiếp đãi những người thân đến dự tang lễ của ông.

Sau đó, tôi cho lại em trai tôi căn nhà này để gìn giữ mối quan hệ gắn bó giữa những người thân trong gia đình.

Không bao lâu sau em trai tôi cũng ốm yếu và sắp chết. Tôi liền đến chăm sóc cậu ấy và cho cậu nghe các bài giảng của Sư phụ. Cậu ấy cảm động rơi lệ. Cậu ấy nói rằng cậu ấy lo lắng cho an toàn của tôi. Tôi hiểu rằng cậu ấy sợ tôi bị tà ác bức hại.

Họ hàng của tôi đã chứng kiến sự vô ngã của tôi và bắt đầu tiếp nhận chân tướng Đại Pháp. Cháu gái mượn tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân để đọc. Tâm tôi thật cao hứng bởi họ đã được cứu.

Sau nhiều năm ly tán, con gái tôi đã đến sống với tôi và chu cấp tài chính cho tôi. Tôi cũng nhận được lương hưu. Chuyện tốt cứ theo nhau mà đến. Tôi không còn phải bận tâm về chuyện tiền bạc nữa và tôi có thể dốc tâm giảng chân tướng Đại Pháp và cuộc bức hại.

Hồi tưởng lại con đường tu luyện đã qua, tôi nhận ra rằng chỉ có đi trên chính lộ thì mới có thể càng đi càng thông thuận, và mọi khó khăn đều sẽ được giải quyết dễ dàng.


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2016/1/27/322766.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/24/155675.html

Đăng ngày 07-05-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share