Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-3-2016] Tôi sống một mình đã hơn 10 năm. Kể từ khi chồng tôi qua đời và con trai tôi chuyển đến thành phố khác, nhà của tôi trở thành một môi trường cho các học viên Pháp Luân Đại Pháp tại địa phương tôi duy trì học Pháp, làm các biểu ngữ cùng tài liệu giảng chân tướng, và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện.

Một số học viên trong nhóm học Pháp chúng tôi có chìa khóa nhà tôi. Nếu người điều phối muốn để lại thứ gì đó cho tôi hoặc báo cho tôi biết việc gì, cô ấy có thể tới nhà bất kỳ lúc nào, để vật đó vào nhà hoặc để lại lời nhắn trên bàn. Nếu tôi vắng nhà, nhóm học Pháp của chúng tôi vẫn duy trì bình thường, và công việc chứng thực Pháp của chúng tôi vẫn tiến hành như thường lệ.

Khi các học viên biết các kỹ năng kỹ thuật đến địa phương chúng tôi để đào tạo về máy tính, nhà tôi được sử dụng làm lớp học. Các học viên trong nhóm học Pháp chúng tôi thường xuyên nói rằng nhà của tôi đã trở thành nhà “của chúng tôi”.

Con trai tôi từng nói: “Quả là tuyệt vời khi nhà của mẹ là một địa điểm để các học viên toàn tâm toàn ý thực hiện các công tác Đại Pháp.” Tôi rất hạnh phúc khi ngôi nhà nhỏ của mình đã cung cấp một môi trường cho các học viên cùng nhau cứu người trong tiến trình Chính Pháp.

Mâu thuẫn và đề cao

Mặc dù hầu hết mọi việc trong nhà “của chúng tôi” đều diễn ra suôn sẻ, đôi khi vẫn có những xung đột tâm tính. Một lần, khi tôi từ quê lên thì có hẹn dạy thêm cho một cháu bé, vừa về đến nhà thì cháu đang đợi ở cửa. Khi mở cửa vào nhà, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy một học viên đang làm biểu ngữ giảng chân tướng trong phòng khách. Cô ấy để vật liệu khắp phòng, khiến cho không thể làm được việc gì khác.

Sự trở về đột ngột của tôi khiến cô ấy hoảng hốt. Cô ấy vội chạy lại yêu cầu tôi đi ra chỗ khác và sau một lúc hãy quay lại, và đóng cửa lại. Sau đó cô ấy nhận ra rằng cách hành xử ấy là không đúng đắn và xin lỗi tôi. Lúc đó tôi không cảm nhận được nhiều điều, nhưng tôi thấy hối tiếc vì đã không gõ cửa trước khi vào nhà.

Nhưng cũng có một số lần tôi không thể giữ vững tâm tính của mình. Ví dụ, một lần lúc bốn giờ sáng, tôi ngồi đả tọa luyện tĩnh công. Tôi cảm thấy mình sắp đạt tới trạng thái tốt đẹp nhất thì một học viên đột nhiên gõ cửa. Cô ấy vừa mới lấy biểu ngữ giảng chân tướng và cần mang nó tới nhà tôi để cất giữ an toàn.

Tôi nghĩ cô ấy đã gây ồn ào, và việc cô ấy tới từ quá sớm đã quấy rầy tôi. Tôi nghĩ: “Mình ngồi đả tọa được nửa thời gian và sắp đạt được trạng thái nhập định, nhưng giờ lại bị chen ngang. Tại sao cô ấy không mang biểu ngữ đó về nhà cô ấy?”

Loại bỏ tâm sở hữu

Cùng ngày hôm đó, tôi nói chuyện với một học viên khác về sự việc này, tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ đồng tình với tôi. Nhưng cảm nhận của cô ấy lại hoàn toàn khác khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Cô ấy nói: “Học viên đó đã phải chịu bức hại nghiêm trọng. Chồng cô ấy không phải là một học viên Đại Pháp và luôn luôn lo sợ rằng cô ấy sẽ bị bắt lại. Nếu anh ấy tìm thấy những biểu ngữ này tại nhà của họ, thì mối quan hệ của họ sẽ rất căng thẳng. Đó là lý do thực sự cho việc tại sao cô ấy lại mang biểu ngữ đó tới nhà chị.”

Cô ấy nói thêm: “Nhìn bề mặt thì đó là nhà của chị, nhưng trong môi trường Chính Pháp, nó đã trở thành một nguồn tài nguyên cần thiết cho Đại Pháp, và đó cũng là một phần của an bài. Thực ra, nguồn tài nguyên của mỗi học viên cũng là một nguồn tài nguyên cho Đại Pháp. Hãy hỗ trợ cô ấy nhiều hơn nữa.”

Những lời của cô ấy giúp tôi nhận ra sự vị tư của mình. Khi tôi nhận ra được chấp trước của bản thân, tôi đã loại trừ nó và cảm thấy thanh thản.

Tuân theo an bài của Sư phụ

Sau khi con trai tôi tốt nghiệp cao đẳng, cháu quyết định mở một cửa hàng ở phía Nam Trung Quốc. Một người thân của tôi nói tôi nên tới giúp cháu. Khi tôi đề cập ý kiến đó với người điều phối của chúng tôi, cô ấy đã nói cô không thích việc ấy. “Tôi không muốn chị đi! Nhưng nếu chị thực sự phải đi, chị cần để lại nhà của chị cho chúng tôi. Ngôi nhà này vô cùng cần thiết đối với địa phương chúng ta.”

Mọi người đều cười khi nghe những gì cô ấy nói, nhưng từ sâu thẳm tất cả chúng tôi đều nhận thức rằng cô ấy nói đúng. Hơn nữa, tôi nghĩ việc tôi đi hay ở là do Sư phụ an bài, và tôi sẽ chỉ tuân theo những an bài của Ngài dành cho tôi.

Từ ví dụ này, tôi thể ngộ kiên định rằng dù cho chúng ta có ở bất kỳ nơi đâu, chúng ta nên luôn luôn làm những gì các học viên cần làm. Nếu tôi thực sự phải rời đi, tôi chắn chắn sẽ để lại nhà của mình cho các học viên ở địa phương sử dụng. Tôi thậm chí chưa bao giờ có ý định sẽ cho người khác thuê.

Vạn vật đều có linh. Do đó, ngôi nhà này rất hạnh phúc khi được các học viên chúng tôi sử dụng để học Pháp, luyện công và chứng thực Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/24/325733.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/4/156159.html

Đăng ngày 20-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share