Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-3-2016] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) vào năm 1997 và lập một điểm học Pháp tại nhà. Điểm học Pháp này đã duy trì được gần 20 năm và chỉ tạm ngừng trong 15 ngày – khi tôi bị giam tại một trung tâm tẩy não.
Trước khi cuộc bức hại bắt đầu, ở làng tôi có hơn 50 người tu luyện Pháp Luân Công và khoảng 10 học viên tham gia học Pháp tại nhà tôi.
Người trong làng phải đi làm đồng và bận rộn với các công việc nhà. Do đó, việc duy trì luyện công và học Pháp thường xuyên là rất khó khăn. Tuy vậy, nhiều học viên thừa nhận rằng họ có thể sẽ không kiên định tu luyện Pháp Luân Công nếu không có một điểm học Pháp.
Khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, đồn cảnh sát địa phương, Phòng 610 và chính quyền thành phố lục soát nhà tôi bốn lần và tịch thu năm cuộn băng ghi âm.
Lúc đầu, chồng tôi rất sợ hãi và nghĩ đến việc không duy trì điểm học Pháp nữa, nhưng tôi không bao giờ đồng ý. Một vài bạn đồng tu tiếp tục tham gia nhóm học Pháp bất chấp áp lực.
Thậm chí cho đến hôm nay, tất cả người dân trong làng và chính quyền đều biết rằng có một nhóm học viên đọc các sách Pháp Luân Công và luyện công tại nhà của tôi.
Trải nghiệm huyền năng của Pháp Luân Công
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997 và trong một thời gian ngắn tất cả các bệnh của tôi đã khỏi.
Trên thực tế tại thời điểm đó tôi không biết chữ, bởi vì tôi được học rất ít và chỉ biết một vài chữ tiếng Trung. Con dâu tôi khuyên chồng tôi dạy tôi cách đọc. Ông ấy nói: “Bố có thể dạy mẹ con nếu bà ấy biết thêm một số chữ. Nhưng những gì bà ấy biết không đủ để bố có thể dạy bà ấy đọc.”
Điều này không ngăn cản tôi được. Lúc đầu, tôi lắng nghe các bạn đồng tu đọc Chuyển Pháp Luân. Sau đó, sau một vài lần, tôi nhìn các chữ trong sách trong khi họ đọc. Sau khoảng sáu tháng, tôi có thể theo dõi những gì họ đang đọc. Tôi có thể đọc trôi chảy như các bạn đồng tu trong vòng hai năm. Sau đó khoảng một vài năm, tôi có thể đọc tất cả các sách của Pháp Luân Công.
Khi đọc Chuyển Pháp Luân, tâm tôi trống rỗng và các ý niệm bất hảo đều biến mất. Tôi có thể cảm nhận được Sư phụ đang ngồi bên cạnh mình. Khi tôi gặp một chữ mới, một âm thanh xuất hiện trong đầu tôi nói cho tôi biết cách đọc âm đó và các học viên luôn xác nhận rằng phát âm của tôi đúng.
Từ năm 2011, tôi thường có thể nhìn thấy các tiên nữ bằng thiên mục của mình, đặc biệt vào buổi tối hoặc khi tâm tính của tôi đề cao.
Sau khi nhiều bạn bè và người thân, gồm cả năm anh chị em của tôi, chứng kiến tôi đã thay đổi như thế nào, họ cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Không điều gì có thể ngăn cản được tôi
Là một phụ nữ lớn tuổi sống ở nông thôn, tôi chưa từng cần đến máy vi tính hay các thiết bị điện. Nhưng điều đó đã thay đổi khi cuộc bức hại bắt đầu.
Đầu tiên, tôi chỉ thu thập và phân phát các tờ rơi và nguyên liệu in ấn. Dù đoạn đường xa bao nhiêu hay mang vác nặng thế nào cũng không ngăn cản được tôi trong việc nói với mọi người rằng Pháp Luân Công là tốt và cuộc bức hại là sai lầm.
Khi những con đường trơn trượt do mưa lớn hay tuyết rơi, tôi đẩy chiếc xe ba bánh của mình lên đồi hoặc đi bộ vào trong các làng xóm. Mặc dù tại thời điểm đó tôi đã ở tuổi 60, nhưng tôi không cảm thấy mệt chút nào.
Trong những năm đầu của cuộc đàn áp, bức hại tràn lan và môi trường rất tà ác. Tuy nhiên tôi không sợ hãi và cũng chưa bao giờ bị chính quyền sách nhiễu khi vận chuyển tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Công.
Điểm sản xuất tài liệu
Một vài bạn đồng tu dạy tôi cách sử dụng máy photocopy, in đĩa CD và làm các tài liệu Pháp Luân Công. Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ, do đó mọi người không cần giúp đỡ tôi nhiều. Tôi cũng học cách làm các tờ lịch, các biểu ngữ bằng lụa và in các sách của Pháp Luân Công.
Một điểm làm tài liệu đã chuyển đến nhà tôi vào năm 2005, không lâu sau khi chính quyền phá hủy một điểm làm tài liệu chính ở một địa phương khác. Nhiều học viên đã bị bắt và bị kết án lao động cưỡng bức.
Các học viên từ các thành phố khác giúp chúng tôi thành lập một điểm in ấn mới. Tuy nhiên, các học viên nhận thấy rằng họ bị cảnh sát mặc thường phục theo dõi và đã quyết định chuyển các thiết bị in ấn tới nhà tôi.
Trong nhiều năm, điểm in ấn tại nhà tôi là nơi duy nhất cung cấp tài liệu cho địa phương chúng tôi và các thành phố lân cận.
Chúng tôi đã in 2.000 cuốn Cửu Bình và đã phải sử dụng một xe tải nhỏ để chuyển đi.
Mặc dù nhiều điểm làm tài liệu nhỏ đã được thành lập ở địa phương chúng tôi, điểm tại nhà tôi vẫn tiếp tục làm các tài liệu Pháp Luân Công.
Chồng tôi đột nhiên qua đời trong khi chúng tôi đang làm các tài liệu giảng chân tướng. Đây quả là một cú sốc. Các bạn đồng tu chia sẻ với tôi rằng điều này không đơn thuần chỉ là sự bức hại đối với chồng tôi. Cựu thế lực muốn phá hủy điểm in ấn và điểm học Pháp này.
Một ý niệm thoáng qua trong tâm trí tôi rằng nếu tôi bỏ điểm học Pháp nhóm và điểm in ấn này, cựu thế lực sẽ thắng. Sư phụ gia trì ý chí của tôi và cùng với sự giúp đỡ của một số bạn đồng tu, tôi buông bỏ được tình và tiếp tục hành trình của tôi trong tiến trình Chính Pháp.
Cách hành xử tốt chứng thực Đại Pháp.
Là một học viên Đại Pháp, tôi hiểu rằng chúng ta phải chú ý tới hành vi và ngôn từ của bản thân mọi lúc mọi nơi. Hành vi của chúng ta là một cách tốt để chứng thực Pháp.
Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp giúp tôi có được sức khỏe tốt và không phải tốn kém cho các chi phí y tế. Ngay cả sau khi chồng tôi qua đời, tôi vẫn có thể sống tự lập. Tôi trồng rau và bán ngoài chợ. Các con tôi hoàn toàn ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi không sử dụng thuốc trừ sâu hay phân bón cho rau, do đó chúng thực sự là thực phẩm hữu cơ. Tôi bán rau thấp hơn giá thị trường và thường cho khách hàng thêm một chút.
Các khách hàng ở chợ biết rau tôi trồng rất an toàn và tôi là một người thật thà. Mọi người đối xử với tôi rất tốt. Một lần, một phụ nữ lớn tuổi mang cho tôi một số đồ ăn và bảo tôi ăn trước khi về nhà. Bà ấy sợ tôi bị đói trên đường về nhà. Một phụ nữ khác nói tôi có thể sống tới 100 tuổi vì tôi vô cùng tốt bụng.
Ở chợ có một phụ nữ lớn tuổi bán hoa cạnh chỗ tôi. Một học viên đưa cho bà ấy các đĩa CD giảng chân tướng nhưng bà ấy chưa từng xem cái nào. Học viên đó nói tôi nên giảng chân tướng Pháp Luân Công cho bà ấy.
Cách đây rất lâu, chúng tôi đã gặp nhau. Khi tôi nói với bà ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công, bà ấy nói: “Điều đó giải thích tất cả mọi thứ. Tôi có thể ăn ngon hơn, ngủ ngon hơn và dễ thở từ khi tôi gặp bà.” Bà ấy quyết định học Pháp Luân Công và tôi đã hướng dẫn bà ấy các bài công pháp. Con trai bà đưa cho bà một cuốn Chuyển Pháp Luân.
Một lần khi tôi đang mua trứng tại một cửa hàng ở làng tôi, tôi tình cờ đánh vỡ một quả trứng và nói với chủ cửa hàng tôi sẽ mua quả trứng ấy. Người chủ cửa hàng nói: “Bà thật là trung thực! Hôm qua, có một phụ nữ đánh vỡ hai quả trứng và cô ấy không nói một lời nào cả.” Một khách hàng khác nói với người chủ cửa hàng rằng ở làng này ai cũng biết tôi là một người tốt.
Dù tôi đi chợ, đi tới một cửa hàng trong làng hay tới những nơi khác, tôi đều nói với mọi người rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công và các học viên là những người tốt.
Lòng biết ơn
Tôi từng là một phụ nữ lớn tuổi không biết chữ và có rất nhiều bệnh tật ở vùng nông thôn. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi phục hồi sức khỏe, dạy tôi cách đọc, cách làm các đĩa CD, cách in tờ rơi, in sách và làm nhiều việc hơn nữa mà tôi chưa từng nghĩ đến.
Tôi trân quý sự bảo hộ từ bi của Sư phụ đã cho tôi trở thành một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp và cho tôi cơ hội được hoàn thành thệ nguyện lịch sử của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/20/325581.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/4/156157.html
Đăng ngày 20-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.