Bài viết của Tuyết Lỵ, phóng viên báo Minh Huệ ở Thụy Sỹ
[MINH HUỆ 22-3-2016] Từ khi còn trẻ, cô Simone Schelgel đã luôn xem việc “làm một người tốt” là mục tiêu sống. Cô cho biết: “Trung thực và ngay thẳng là cách để được tôn trọng trong xã hội Phương Tây. Nó bao gồm trung thực với người khác và với chính mình. Tôi cố gắng hết sức làm gương. Tôi [thường] đọc sách về các giá trị truyền thống.”
Cô Simone Schelgel
Cô và chồng cô là anh Christian được người thân và bạn bè xem là một cặp hoàn hảo. Họ không hề tranh cãi trong suốt 18 năm chung sống. Họ cùng các con có một cuộc sống gia đình hạnh phúc trong thành phố Schangnau xinh đẹp của Thụy Sỹ.
Cô Simon đã đưa ra một ví dụ về các tiêu chuẩn mà họ đã giữ vững trong gia đình. “Vào một ngày của năm 1999, khi ấy chúng tôi đang ở trong vườn cắt tỉa cây cùng các bụi cây và để cửa nhà không khóa. Một tên trộm đã lẻn vào nhà và lấy trộm thẻ ngân hàng và mã số pin của chúng tôi. Cả hai chúng tôi đều nghĩ rằng trong quá khứ chúng tôi đã từng nợ hắn và không quá xem trọng nó. Kẻ trộm đã rút sạch tiền ra khỏi thẻ ngân hàng của chúng tôi, việc này đã khiến chúng tôi gặp khó khăn về tài chính. Tuy nhiên ý nghĩ đã trả hết món nợ giúp chúng tôi cảm thấy nhẹ nhõm.”
Cô nói thêm: “Chúng tôi luôn cố gắng tránh xa thuốc giảm đau. Không phải con người chúng ta phải có lúc không thoải mái sao? Khi chúng ta không thoải mái, đó là thời điểm cho chúng ta nhẫn chịu. Nó không phải là điều xấu. Thực tế là chúng ta không hề bị bệnh. Thi thoảng tôi cũng có cảm thấy đau lưng, nhưng tôi cương quyết nhẫn chịu và không bao giờ đi khám.”
Cô Simone và anh Christian thích cách sống của mình. Họ học Judo, nhưng đã ngưng sau vài năm, khi họ không thể tiến bộ thêm được chút nào. Bản năng của cô biết rằng: “Không sớm thì muộn, cô sẽ có thể tìm được một môn tu luyện chân chính.” Cô đã rất kiên nhẫn chờ đợi.
Tìm được con đường của mình
Tháng 4 năm 2004, anh Christian tìm thấy một tờ rơi trong hòm thư của họ. Tờ rơi giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp và việc môn tu luyện thiền định này bị đàn áp ở Trung Quốc. Anh Christian đã đưa nó cho cô Simone và nói rằng: “Nếu nó bị cấm ở Trung Quốc, thì nó hẳn phải là thứ tốt.”
Anh Christian tìm được cuốn Chuyển Pháp Luân trên mạng và bắt đầu đọc. Cô Simone không quen đọc sách trực tuyến, nhưng cô đã nhìn vào màn hình máy tính vì tò mò.
Một vài dòng [trong cuốn sách] đã hiển hiện trước mắt cô:
“Do đó các cao tăng trong quá khứ cũng thấy rằng vấn đề người ta ăn thịt không phải là vấn đề then chốt nào hết; vấn đề then chốt là có thể vứt bỏ cái tâm kia hay không; [nếu] không có tâm chấp trước thì ăn gì cho đầy bao tử cũng được.”
“Ăn thịt hay không ăn thịt tự bản thân nó không phải là mục đích; vứt bỏ tâm chấp trước mới là chỗ then chốt.“ (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Cô Simone tự hỏi: “Đúng, chính xác! Quả thật là như thế. Liệu những nguyên lý này cũng có thể áp dụng với những thứ khác được không?” Bằng trực giác của mình cô biết rằng đây quả đúng là môn tu luyện mà cô đang tìm kiếm.
Họ lên mạng tìm kiếm thông tin về các nhóm luyện công của Pháp Luân Đại Pháp ở Thụy Sỹ, sau đó họ đã lái xe cả nửa giờ đồng hồ đến Bern để học các bài công Pháp. Họ mua các sách và video hướng dẫn khi ở đó. Cô Simone đã đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân trong vòng ba buổi tối.
“Tôi đã tìm thấy điều mình đang tìm kiếm bấy lâu! Nó chính xác là cái tôi muốn! Cuốn sách đã trả lời tất cả các câu hỏi của tôi. Tôi đọc cuốn sách một cách dễ dàng mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào trong việc hiểu và cũng không cảm thấy những nguyên lý này xa lạ. Ước nguyện duy nhất của tôi là được đọc đi đọc lại cuốn sách. Mỗi từ trong sách rất đúng, từng chủ đề, từng đoạn văn, chẳng hạn như ‘chuyển hóa nghiệp lực’, quan hệ giữa ‘mất và được’, vấn đề trị bệnh, luyện khí công giả, luân hồi… Khi đọc, tôi không thể không nghĩ: ‘Đúng, chính xác!’” Cô Simone nói.
Sau khi đọc cuốn sách, cô cảm thấy may mắn vì mình đã làm đúng đối với vấn đề về tiền và thuốc men trước đây. Chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp, cô không còn cần thử xem nó đúng hay sai nữa. “Cuối cùng, chúng tôi đã tìm thấy các chỉ dẫn chi tiết và tìm được Sư phụ của chúng tôi. Mục tiêu trở thành người tốt của tôi sẽ thực hiện được nhanh hơn trong khi đồng hóa với Chân–Thiện–Nhẫn. Tất cả các chấp trước và những thói quen xấu có thể được loại bỏ theo chỉ dẫn của Đại Pháp. Cuối cùng tôi đã có thể tu luyện!”
Cô Simone nói: “Cuối cùng, tôi đã có thể biết được tại sao tôi đến thế giới này. Chuyển Pháp Luân đã giải đáp được những bí ẩn của cuộc sống. Khi còn là một đứa trẻ, tôi từng nghĩ mình đã đến sai hành tinh và sinh ra không đúng thời điểm. Tôi không quan tâm đến thế giới này. Những gì tôi theo đuổi là sự cao quý, trung thực, chân chính và tốt đẹp. Nhưng những gì đang xảy ra quanh tôi là sự dối trá và con người đang tự hủy diệt chính mình. Tôi nghĩ rằng mình không thuộc về nơi này. Sau khi học Đại Pháp, tôi đã nhận ra lý do duy nhất tôi đến đây là để trở thành đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí.”
Đề cao tâm tính
Pháp Luân Đại Pháp dạy các học viên phải hướng nội khi gặp vấn đề, cho dù sự việc đó nhỏ đến thế nào. Nói cách khác, người tu luyện gặp mâu thuẫn không đổ lỗi cho người khác, mà phải tìm ra thiếu sót của mình và tiếp tục đề cao các tiêu chuẩn đạo đức của họ trong cuộc sống hàng ngày.
Cô Simone đã tìm thấy niềm vui trong tu luyện. Cô nói: “Khi tôi phát hiện ra mình có tâm tật đố với người khác, tôi biết rõ rằng đây là cơ hội để tôi nhận ra những thiếu sót của mình. Tôi sẽ nghĩ về nó một cách nghiêm túc: ‘Tôi đang tật đố về điều gì? Tại sao tôi lại tật đố?’ Tôi hiểu rằng tu luyện cần phải kiên trì và bất cứ mâu thuẫn nào cũng đều là cơ hội cho tôi đề cao bản thân. Tôi tận hưởng sự nhẹ nhõm và niềm vui của việc nhận ra và loại bỏ những chấp trước của mình.”
“Khi mâu thuẫn xảy ra, tôi dần học được cách điềm tĩnh suy xét và tìm ra cách tốt nhất để xử lý chúng. Mỗi khi tôi tìm cách để làm tốt, tôi sẽ tìm ra vấn đề của mình. Bất cứ hành động hay lời nói nào của người không tu luyện đều không thể làm tôi động tâm được.“
“Một phụ nữ già cô đơn sống ở tầng dưới trong tòa nhà của chúng tôi. Mọi người gọi bà là ‘rồng ẩn.’ Những người hàng xóm trước đây của bà đã từng kiến nghị đuổi bà khỏi tòa nhà của họ. Bà đã chuyển nhà vài lần và cuối cùng đã chuyển đến tòa nhà của chúng tôi. Không ai thích bà cả. Bà chửi bới tất cả mọi người và tất cả mọi thứ.”
“Một ngày nọ, tôi đã gặp bà ở hành lang. Bà bắt đầu chửi bới tôi và gia đình tôi. Tôi bảo với bà rằng: ‘Cho dù bà có đối xử với chúng tôi như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không đối xử với bà theo cách tương tự. Tôi sẽ cố gắng hết sức thân thiện với bà, cho dù bà có đối xử với tôi như thế nào đi nữa. Nếu bà quyết định tranh cãi với tôi. Đó là quyết định của bà. Tôi nhất định sẽ không tranh cãi với bà. Đó là quyết định của tôi. Chúc bà một ngày tốt lành!’ Tôi rời đi sau khi nói với bà như vậy. Bà đã thay đổi. Bà trở nên tốt bụng hơn và bớt chửi bới. Tôi biết Đại Pháp có thể khiến người tu luyện không phản kháng lại, nhưng tôi không ngờ rằng hành vi của chúng tôi có thể gây ảnh hưởng đến người không tu luyện nhiều đến vậy.”
“Đại Pháp đã cho tôi một cuộc sống đầy bất ngờ và hạnh phúc. Nó giúp tôi thật sự loại bỏ những trạng thái bất hảo, những thói quen và những thứ xấu khác. Đây là những thứ không thể loại bỏ chỉ bằng mong muốn của cá nhân. Tôi đã đích thân trải nghiệm điều đó. Cảm tạ Đại Pháp, tôi có thể tiếp tục tìm, loại bỏ chúng và tịnh hóa bản thân.”
Buồn vì cuộc bức hại
Cô Simone nói: “Pháp Luân Đại Pháp đã mang đến cho tôi sự bình an ở cả bên trong lẫn bên ngoài. Thật đáng thương cho những ai đã bỏ lỡ Đại Pháp vì sự lừa dối của chính quyền Trung Quốc. Bất kỳ ai có cơ hội có được cuốn sách Chuyển Pháp Luân đều nên đọc nó, vì cuốn sách là vô giá. Đại Pháp đã ban cho tôi rất nhiều thứ. Không lời nào có thể diễn tả được. Tôi thành thật hy vọng rằng những người khác cũng sẽ được ban phúc và trải nghiệm sức mạnh của Đại Pháp.”
Cô Simone và anh Chritian đã tham gia các hoạt động giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp và vạch trần cuộc đàn áp ở Trung Quốc. Cô đã rất buồn khi nhìn thấy một vài người hiểu lầm về Đại Pháp.
Cô cho biết: “Đại Pháp rất thuần khiết và tốt đẹp, đã ban cho mọi người rất nhiều thứ. Nhưng Đại Pháp đã bị vu khống một cách khủng khiếp. Đây là điều đáng buồn. Tôi đã trách mình khi tôi không thể nói rõ chân tướng hoặc giải thích với ai đó. Tôi tự hỏi: ‘Tại sao tôi lại không thể đối xử với người khác bằng sự từ bi mà có thể làm tan chảy được cả sắt thép?’ Có gì đó không đúng trong lời nói và hành động của tôi? Liệu người này vẫn còn có cơ hội khác để lắng nghe sự thật không? Tôi buồn vì mọi người đã hiểu lầm Đại Pháp. Các đồng tu chúng ta đang bị bức hại ở Trung Quốc. Tôi phải tu luyện bản thân thật tốt mỗi ngày để lời nói của tôi trở nên thuần khiết và có thể chạm đến được trái tim của người khác.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/22/325634.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/28/156074.html
Đăng ngày 12-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.