Bài viết của một đệ tử ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 20-1-2016] Tôi là học viên bắt đầu tu luyện từ năm 1997. Sau khi học Pháp, những người quen của tôi đều nói: “Chị đã thay đổi rồi, Pháp Luân Công đã giúp chị thay đổi tích cực rồi.”
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình công nhân bình thường, tổng cộng có 8 anh chị em, tôi là nhỏ nhất. Cả nhà đều nuông chiều tôi, khiến cho tôi hình thành tính cách kiêu ngạo, gặp việc gì cũng đều không nghe theo lý, coi lợi ích cá nhân là trên hết, mọi việc đều coi bản thân là trung tâm, không bao giờ xét đến cảm giác của người khác. Từ nhỏ tôi theo cha học nghề cắt tóc, sau đó tôi mở hàng cắt tóc trên phố để kiếm sống. Có những lúc tùy tiện thu thừa tiền của khách hàng, việc thu thừa tiền thường xuyên xảy ra.
Sau khi học Đại Pháp, minh bạch được Pháp Luân Đại Pháp dạy người hướng thiện, bất luận là ở giai tầng nào, ở cương vị nào cũng đều phải làm người tốt, có đạo đức cao thượng, biết nghĩ đến người khác. Do đó tôi nhận thức được việc thu thừa tiền của khách hàng là vô đạo đức, và sẽ không làm việc đó nữa. Từ đó trở đi tôi không những thu tiền theo giá chuẩn, mà còn giảm giá hoặc miễn phí cho những người khó khăn hoặc người già cô đơn. Có những khách hàng không mang theo tiền hoặc quên không trả tiền, tôi coi như làm miễn phí, vì người khác mà làm chút việc tốt, sau đó cũng không hề nghĩ lại đến chuyện đó nữa. Tuy nhiên thu nhập của tôi không hề giảm đi, ngược lại số khách hàng tăng lên. Dù tôi chuyển tới địa điểm nào, khách hàng cũ cũng vẫn tìm đến.
Thông qua sự thay đổi của tôi, nhiều người đều nhận ra Pháp Luân Đại Pháp hảo, biết rằng các quốc gia trên thế giới đều có người học Pháp Luân Công, chỉ duy nhất tại Trung Quốc Đại lục Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vu cáo và bôi nhọ Pháp Luân Công, đàn áp bức hại các học viên, thậm chí thu hoạch nội tạng của các học viên để kiếm lời. Nếu không có chuyện đó xảy ra, thì người dân Trung Quốc đều đã có thể nhân tâm hướng thiện, sẽ không có quan chức hủ bại như hiện tại, lại càng không thể có nhiều người phá phách cướp bóc, cờ bạc.
Sau khi tu luyện không lâu, tôi ngồi chia sẻ cùng chị ba của mình. Tôi nói: “Chị à, hôm nay em học Đại Pháp rồi, nếu không học Đại Pháp thì chuyện này em sẽ giữ mãi trong lòng không bao giờ nói ra.” Tôi vừa nói vừa khóc: “Chị nhớ không, mấy năm trước, chúng ta bốn chị em (chị hai, chị ba, chị tư và tôi) đi lên thành phố mua sắm, buổi tối ở trong khách sạn nhân lúc chị đi vệ sinh em đã lấy của chị 100 tệ. Bời vì khi hai chị em cùng làm cửa hàng cắt tóc, có một người đến học nghề đã trả cho em tiền học phí và 100 quả trứng gà, nhưng chị nhân lúc em không có ở đó đã lấy làm của riêng. Em rất tức giận, vẫn luôn muốn trả đũa. Hôm đó em đã tìm được cơ hội để lấy 100 tệ của chị cho hả giận. Hôm nay Sư phụ của Đại Pháp dùng Chân, Thiện, Nhẫn dạy chúng em tu luyện tâm tính. Em nhận ra việc sai trái của mình, em nhất định sẽ chiểu theo Đại Pháp quy chính hành động của bản thân, hôm nay trả lại cho chị 100 tệ.”
Chị ba thấy sự thay đổi chân thành của tôi, liền khóc và nói: “Chị cũng sai rồi, chị cũng không nên lấy những thứ không thuộc về của mình.” Lúc đó tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm. Trước đây vì danh vì lợi mà tranh đấu, giữa chị em với nhau còn tranh giành, huống hồ là với người ngoài. Hiện tại học Pháp Luân Đại Pháp rồi, coi nhẹ danh lợi, thấy rất nhẹ nhõm. Đối với lợi ích, thà để người khác được nhiều hơn, mình được ít một chút cũng vẫn vui vẻ, sống hòa thuận với mọi người.
Mùa hè năm 1998, tôi đắc Pháp chưa được một năm, con trai tôi mới 5 tuổi, buổi tối đi học về đang chơi ngoài cửa. Trời bắt đầu tối, tôi cũng vừa cắt tóc xong cho một khách hàng, thì nghe thấy tiếng nhiều người ồn ào bên ngoài. Tôi đi ra thì thấy con trai tôi đang bò ra khỏi một chiếc xe van. Xung quanh có nhiều người tập trung lại, có người nói: “Mau xem đứa bé có bị thương không.” Có người nói: “Sợ quá, mau mang đứa bé đến bệnh viện.” Nhưng tôi nói với người lái xe: “Không việc gì, anh hãy đi đi.” Con tôi chỉ bị sưng một chút trên đầu, không bị thương gì, thật sự không việc gì. Sáng hôm sau cũng không còn sưng nữa, lại đi học bình thường.
Sau đó mọi người đến cửa hàng hỏi han về vụ tai nạn. Một người quen biết người lái xe biết chuyện liền giơ ngón tay cái lên nói: “Chị thật tốt bụng. Trừ những học viên Pháp Luân Đại Pháp ra, bất kể người nào khác cũng sẽ yêu cầu người lái xe trả ít nhất 1000 tệ rồi mới cho đi.” Tôi nói: “Tôi sao có thể yêu cầu anh ta trả tiền được, người lái xe cũng không cố ý. Đòi tiền của người khác không phải là việc tốt, tôi học Đại Pháp lại càng không thể làm như vậy được.” Thông qua sự việc này, tất cả mọi người hàng xóm láng giềng đều biết Pháp Luân Đại Pháp hảo.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/20/322456.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/8/155278.html
Đăng ngày 24-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản