Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-10-2015] Khi hồi tưởng lại con đường tu luyện của mình, tôi có nhiều điều muốn chia sẻ, bởi Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc đời mới tràn đầy trí huệ và hy vọng. Cả tâm và thân của tôi được tịnh hóa, và Đại Pháp đã ban cho tôi quá nhiều điều.

Báo mộng

Sư phụ đã khai mở thiên mục và thiên nhĩ cho tôi khi tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên. Tôi đã nhìn thấy pháp luân và Pháp thân của Sư phụ. Cảnh tượng đó vừa thần thánh, vừa trang nghiêm. Tôi lập tức quyết định sẽ tu luyện Đại Pháp cho đến khi đạt viên mãn.

Một lần khi đang đả tọa, tôi nhìn thấy một người đàn ông đầu bù tóc rối ở không gian khác. Ông ấy trông rất yếu ớt và đáng thương. Tôi không biết ông ấy là ai.

Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ. Tôi nhìn thấy vị giám đốc và nhiều đồng nghiệp ở chỗ làm cũ của tôi. Họ đang bận rộn với công việc và cuộc sống để tìm kiếm danh vọng và lợi ích cá nhân. Khi tôi nhìn kỹ hơn, họ trông thật hốc hác. Họ không có thức ăn, đồ uống. Khi họ nhìn thấy tôi, họ xúm lại quanh tôi và nói rằng tôi thật may mắn. Tôi cảm thấy buồn cho họ và tỉnh giấc.

Tôi nhận ra rằng giấc mơ đó là điểm hóa của Sư phụ về việc tôi đã may mắn như thế nào khi là một học viên, và rằng tôi nên nói cho họ biết về Pháp Luân Đại Pháp để họ có thể được cứu.

Ngày hôm sau, tôi tới thăm công ty của họ và mang theo một vài cuốn Chuyển Pháp Luân. Người kế toán rất vui khi nhìn thấy tôi. Tôi kể với cô ấy về giấc mơ của tôi, và những gì tôi đã nhìn thấy khi luyện tĩnh công, và về những lợi ích tôi nhận được từ môn tu luyện. Khi đó, một giọng nói cất lên trong đầu tôi rằng người đàn ông mà tôi nhìn thấy khi đang ngồi đả tọa chính là vị giám đốc của công ty. Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên và buồn.

Vị kế toán hỏi tôi có chuyện gì, và tôi đã giải thích cho cô ấy. Tôi cho cô ấy mượn một cuốn sách rồi bảo cô ấy hãy đọc nó và đừng để lỡ mất cơ duyên tiền định này.

Sau đó tôi đến nhà thăm vị giám đốc kia. Tôi đưa cho ông ấy cuốn sách, và ông ấy lẩm nhẩm đọc “Chuyển Pháp Luân” hai lần. Ông ấy ngồi xuống đất và xếp chân ở thế kiết già. Tôi khen ông ấy vì có thể ngồi được như vậy, nhưng ông ấy không đọc sách. Ông ấy nói rằng ông không có thời gian, nhưng ông sẽ đọc nó khi ông về hưu.

Tôi cảm thấy tiếc cho ông ấy. Chúng ta phải trân quý cơ hội học Pháp. Ai biết được số phận của một người sau khi về hưu sẽ ra sao? Một thời gian sau đó, tôi không nghe nói gì về ông ấy nữa, vì vậy tôi đã hỏi một đồng nghiệp của ông. Người đó cho tôi biết vợ con ông đã qua đời và không ai biết hiện ông đang ở đâu.

Người thường không bao giờ biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai. Ông ấy từng có tiền duyên với Đại Pháp, và những gì tôi nhìn thấy trong lúc đả tọa chính là tương lai của ông ấy khi không đắc Pháp. Sư phụ từ bi đã muốn cứu ông ấy.

Chúng ta hãy trân quý cơ duyên tu luyện Đại Pháp và buông bỏ chấp trước. Chúng ta nên loại bỏ truy cầu vào lợi ích cá nhân, tu luyện tinh tấn và theo Sư phụ trở về nhà.

Chứng thực Pháp trong trại tạm giam

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20/7/1999, tôi đã nói với chồng rằng tôi chuẩn bị lên Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ. Anh ấy vô cùng hoảng sợ. Do bị lừa gạt bởi những lời dối trá mà anh nghe về Đại Pháp từ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), anh ấy đã báo cho cảnh sát để ngăn cản tôi, và tôi đã bị bắt.

Trong trại tạm giam, tôi đã từ chối tuân theo mệnh lệnh của lính canh. Tháng 1 năm 2001, tôi xin một tờ giấy và một cây bút để viết thư. Tôi không được học hành nhiều và có nhiều từ mà tôi không biết cách viết. Tôi liên tục phải hỏi người lính canh. Cuối cùng, cô ấy cũng đồng ý và yêu cầu một học viên khác giúp tôi. Tôi đã viết một lá thư dài 6 trang giấy trong vòng hai ngày. Các tù nhân cùng buồng giam đã khen tôi viết hay và không hiểu làm thế nào mà tôi có thể viết được như vậy.

“Sư phụ tôi đã khai mở trí huệ cho tôi. Sư phụ dạy chúng tôi nghĩ cho người khác trước, giảng chân tướng cho mọi người và trở thành một người vô tư vô ngã.” tôi nói.

Tôi từ chối lao động và không hợp tác. Thay vào đó, tôi nói với các tù nhân và lính canh về Đại Pháp. Tôi nói cho họ Đại Pháp dạy làm người tốt như thế nào. Một vài người trong số họ nói rằng họ sẽ tu luyện sau khi được thả.

Một hôm, một tù nhân kể với tôi về một cựu học viên đã bị tẩy não và từ bỏ tu luyện. Tôi đã tìm được cơ hội để nói chuyện với cô ấy.

“Chị đã bị ‘chuyển hóa’ sao?” tôi hỏi cô ấy. “Chị không muốn là đệ tử của Sư phụ sao? Chị thật sự muốn nghe theo Giang Trạch Dân hay sao? Chị có sống vì ông ta không? Ông ta có thể giúp chị viên mãn không?” Học viên này đã minh bạch trở lại và xé tờ tuyên bố từ bỏ đức tin của cô ấy trước mặt hơn 20 tù nhân.

Khi một lính canh biết việc làm của tôi, cô ấy đã ra lệnh cho trưởng buồng giam tra tấn tôi.

Tôi không chịu hợp tác và liên tục nhẩm Pháp, luyện công. Khi tôi đang luyện bài công pháp số 2, trưởng buồng giam đã đổ một xô nước lớn lên đầu tôi. Tôi rùng mình lúc đầu, nhưng lập tức bình tĩnh lại và tiếp tục luyện công. Cô ấy kéo tóc tôi và xô tôi xuống đất. Sau đó, cô ấy lại đổ một xô nước khác lên tôi. Lúc đó đang là mùa đông nhưng tôi không hề cảm thấy rét. Các tù nhân khác đều sợ hãi. Tôi đứng thẳng dậy và thay quần áo ướt. Lúc đó, tôi đã nhìn thấy vô số Pháp Luân rực rỡ quanh mình.

Tôi vô cùng cảm động. Sư phụ đang bảo vệ và khích lệ tôi. Tôi đã khóc và liên tục thầm cảm ơn Sư phụ.

Đêm hôm đó, tôi nằm mơ thấy người lính canh đã mất rất nhiều đức. Cô ấy đã rơi xuống từ một không gian cao cho tới khi biến mất. Ngày hôm sau, khi tôi chuẩn bị các hoạt động thường ngày của mình, người tù nhân trưởng đột nhiên la lên và chạy ra khỏi buồng giam. Cô ấy không chịu đến gần tôi. Sư phụ đã bảo vệ tôi và những người bức hại tôi đã bị cảnh báo về việc phải hoàn trả món nợ của họ.

Lừa dối và bao biện không lay chuyển được các học viên

Trong thời gian tôi bị tạm giam, gia đình tôi đã tìm cách để tôi được thả. Các lính canh bảo với họ rằng tôi sẽ không được thả chừng nào tôi chưa chịu “chuyển hóa”. Vì vậy, họ cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện. Con gái tôi còn dọa sẽ tự tử trước mặt tôi, nhưng tôi bảo cháu rằng điều đó sẽ không khiến tôi thay đổi. Con gái tôi nhấc một cái ghế lên và tự đập vào mình, bảo vệ đã phải đưa cháu đi.

Tôi bị bắt lại vào ngày 29 tháng 3 năm 2002. Tôi bị cùm tay và tống lên xe cảnh sát trước mặt chồng, các con trai và con gái mình. Con trai cả của tôi chạy theo sau cảnh sát, vừa khóc vừa kêu lớn: “Mẹ, hãy về nhà đi!”

Cuộc bức hại đã phá vỡ nhiều gia đình. Thật không may, những người bị ĐCSTQ tẩy não lại đổ lỗi việc này cho Pháp Luân Đại Pháp và các học viên.

“Học viên Pháp Luân Công các người thật ích kỷ. Các người không quan tâm tới chồng con, mà chỉ quan tâm tới thể ngộ của mình,” một lính canh nói.

“Chính các người đã giam tôi ở đây,” tôi nói với cô ấy. “Chúng tôi chăm sóc gia đình, con cái của mình rất tốt trước khi bị các người bắt đi. Chính các người đang giam giữ chúng tôi, vậy mà lại bảo chúng tôi không quan tâm tới gia đình mình?” Cô ấy không nói được gì và bỏ đi.

Khi mọi người tu luyện Đại Pháp, họ nhận được lợi ích. Gia đình họ cũng trở nên hòa ái. Ở sở làm, họ làm việc chăm chỉ và không còn đấu tranh vì lợi ích cá nhân và được cả các quản lý lẫn đồng nghiệp khen ngợi. Đây là một hiện tượng phổ biến.

Tra tấn tràn lan ở Mã Tam Gia

Trại Lao động cưỡng bức Mã Tam Gia đã bắt đầu một đợt đàn áp khắc nghiệt vào tháng 12 năm 2002. Các học viên bị cấm ngủ cả ngày. Có 4 cựu học viên giám sát các học viên khác và thay nhau lăng mạ môn tu luyện. Những học viên kiên định bị đánh đập và tra tấn.

Một học viên 67 tuổi đã bị kéo lê từ buồng giam tới phòng ăn, rồi bị kéo lê trở lại buồng giam. Quần áo của bà đã rách toạc. Đôi mắt bà đã bị mù sau một thời gian dài bị giam biệt lập.

Một học viên trẻ không thể đi lại được sau nhiều ngày bị tra tấn. Cô trở nên gầy rộc và ba người khác phải giúp cô di chuyển.

Một học viên 45 tuổi bị trói vào đường ống dẫn nhiệt rất lâu bởi cô từ chối “chuyển hóa”. Cổ tay bị thương của cô đã chảy máu và hoại tử.

Ba học viên cùng buồng giam với tôi đã bị tra tấn cho tới chết. Những cực hình này quá tàn độc. Thật đau đớn khi nghĩ lại những gì đã xảy ra với họ.

Tôi bị biệt giam hai lần, mỗi lần 10 ngày. Tôi bị còng tay vào các đường ống khiến tay của tôi bị sưng lên. Tôi bị cấm ngủ. Tôi cũng không được phép đi vệ sinh, nên không còn cách nào khác là phải đi ra quần. Tôi còn không được uống nước. Họ phát những tuyên truyền phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp suốt ngày đêm. Những bữa cơm chỉ có bánh ngô, và rau mặn để lâu ngày. Miệng của tôi khô tới mức chảy máu. Tôi đã sụt 15 cân sau hai đợt biệt giam.

Những học viên trải qua sự tra tấn này đã chôn kín nó trong lòng và không muốn nhớ lại. Nó quả thật vượt quá sức chịu đựng. Ví dụ, nhiều lần cùm tay của tôi bị siết chặt cho đến khi thịt toạc ra để lộ xương. Đau đớn kinh khủng! Nó thường khiến các học viên ngất đi. Tôi cũng là đối tượng bị tra tấn như vậy, khiến huyết áp bị lên rất cao, dẫn đến những cơn đau đầu và nôn mửa. Tôi đã bất tỉnh một ngày và được đưa ra khỏi phòng giam biệt lập.

Con trai tôi đến thăm tôi, nhưng lính canh bảo cháu không được gặp tôi bởi tôi không chịu hợp tác. Cháu đã bị ép phải hứa với lính canh rằng cháu sẽ cố gắng “chuyển hóa” tôi. Cuối cùng, cháu cũng được phép gặp tôi với sự có mặt của lính canh và các tù nhân.

Con trai tôi hỏi tôi rằng tại sao tôi lại không chịu từ bỏ tu luyện. “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp,” tôi nói. “Nó dạy con người ta làm người tốt. Con muốn mẹ bị chuyển hóa thành loại người như thế nào đây?” Tôi đã cho con tôi thấy hai cổ tay bị sưng lên của mình. Cháu ngẹn lời và trông rất đau đớn. Một lính canh đã lập tức kết thúc chuyến thăm này.

Tôi đã bị tạm giam ba lần và bị tống vào trại lao động cưỡng bức ba năm. Người mẹ già 85 tuổi của tôi đã không chịu đựng được cơn sốc này và qua đời trước khi tôi được thả ra.

Khi nhớ lại những năm tháng đó, tôi không thể diễn tả chính xác cảm xúc của mình. Có lẽ tôi đã không thể sống được tới giờ nếu Sư phụ không giúp tôi. Chính Pháp đã đi đến bước này, tôi cần phải nghe theo Sư phụ, tu luyện bản thân thật tốt, cứu chúng sinh và bước những bước cuối cùng trên con đường tu luyện của mình.

Tranh thủ mọi cơ hội để nói về Đại Pháp

Giờ đây, tôi tranh thủ mọi cơ hội và dùng toàn bộ thời gian của mình để nói với mọi người về Đại Pháp, tặng họ tài liệu thông tin và khuyên họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Có lần, tôi và hai học viên đi phân phát Cửu Bình. Chúng tôi bắt một chiếc taxi, và tôi đã quyết định nói cho người tài xế và một người hành khách trên xe về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nói rằng tôi là một học viên và Sư phụ dạy chúng tôi sống theo tiêu chuẩn cao hơn, biết quan tâm và không ích kỷ. Tôi cũng giải thích với họ vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn đã được ĐCSTQ dàn dựng như thế nào.

Cả hai người họ đều đồng ý thoái Đảng.

Ngày hôm đó, chúng tôi đã thuyết phục được 45 người thoái ĐCSTQ và phân phát được nhiều cuốn cửu bình.

Hiện tôi đang chăm chỉ làm ba việc, tinh tấn tu luyện và chưa bao giờ có suy nghĩ từ bỏ Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/10/22/317216.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/6/153978.html

Đăng ngày 31-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share