Bài viết của Ngọc Liên, một học viên Đại Pháp từ Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-5-2015] Sư phụ giảng rằng:
“[Chính] chư vị mới là nhân vật chính của thời kỳ lịch sử này; hiện nay, dẫu là tà ác hay là chính Thần, [họ] đều tồn tại vì chư vị. Bước đi thật ngay chính trên con đường của mình mới là điều trọng yếu nhất.” (Tẩu Chính Lộ, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
1. May mắn đắc Pháp Luân Đại Pháp
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào đầu năm 1999. Lúc ấy, cơ thể tôi rất yếu mắc đủ các loại bệnh tật: viêm gan nặng, xơ gan, viêm túi mật, đó mới chỉ là kể ra một vài bệnh.
Chồng tôi đi khắp nơi tìm cách chữa trị cho tôi. Bất cứ khi nào đọc được những tuyên truyền liên quan sức khỏe trên báo hay tờ rơi, anh sẽ đưa tôi đến đó để kiểm tra, bất kể khoảng cách bao xa.
Năm 1989, chúng tôi lái xe đi vài trăm dặm đến một khe núi để gặp một vị thầy thuốc và trả hơn 200 nhân dân tệ để mua một hộp thuốc Trung y lớn.
Người ta mua tủ lạnh để đựng rau thịt. Tôi mua tủ lạnh chỉ để đựng thuốc.
Tôi duy trì hệ tiêu hóa của mình hoàn toàn bằng thuốc. Chứng đau lưng của tôi có thể phát tác bất cứ lúc nào. Mười năm qua, mỗi năm tôi phải nằm liệt giường vài lần, mỗi lần kéo dài liên tục trong hai tháng.
Hàng xóm thấy thương cảm cho tôi nên nói: “Cô còn trẻ vậy mà nhiều bệnh quá.”
Các đồng nghiệp của tôi bình luận với nhau rằng: “Nhìn cô ấy kìa. Gầy và yếu quá. Một cơn gió nhẹ cũng có thể làm cô ấy ngã.”
Gia đình nhà chồng coi thường tôi, còn hàng xóm và bạn bè thương hại tôi. Cách họ nhìn tôi đã nói lên tất cả.
Tôi cảm thấy thật tệ nhưng bằng cách nào đó tôi tin rằng mình sẽ ổn, bởi vì tôi nhớ khi còn bé, một bà xem bói đã tiên đoán rằng: “Khi cháu 43 tuổi, một vị Phật sẽ giúp cháu thoát khỏi bệnh tật và ban phúc lành cho cháu.”
Để có đủ tiền điều trị y tế, tôi đã tằn tiện và tiết kiệm nhưng rốt cuộc vẫn nợ khá nhiều.
Năm 1991, tôi bắt đầu tập các bài tập thể dục buổi sáng và các loại khí công khác nhau nhưng chúng đều không giúp được gì cả.
Ngày đầu năm mới năm 1999, tôi tình cờ đi qua một điểm luyện công của Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi luyện bài công pháp số hai, đôi tay và đôi chân bình thường vốn lạnh của tôi đã ấm lên. Đêm hôm đó, lần đầu tiên trong nhiều thập kỷ tôi đã ngủ trọn đêm. Kể từ đó, chứng mất ngủ của tôi biến mất. Hôm đó là ngày tôi bước sang tuổi 43!
Mười ngày sau, tôi đã tham gia vào một hoạt động luyện công lớn có khoảng 10.000 người tham gia.
Tôi nhìn thấy Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) mặc một bộ đồ luyện công màu vàng, Ngài mỉm cười và ngồi trong tư thế kiết già phía trên điểm luyện công. Tôi đã nhìn thấy các Pháp Luân rực rỡ đang xoay khắp mọi nơi. Cảnh tượng ấy kéo dài một lúc lâu.
Tôi hợp thập trước ngực để tỏ lòng tôn kính [đối với Sư phụ] và nhìn xung quanh với một niềm vui khôn xiết. Ôi! Thật tuyệt vời!
Cơ thể tôi bắt đầu trải qua những thay đổi lớn. Hơn mười ngày, tôi không ăn hay uống nhưng vẫn cảm thấy khỏe. Mỗi ngày, tôi đều tràn đầy năng lượng. Tôi tham gia luyện công và học Pháp nhóm đều đặn. Sau đó, tôi bị tiêu chảy trong hai ngày. Cơn đau căng ở vùng gan và bệnh viêm đại tràng âm ỷ đã không còn làm phiền tôi nữa. Thậm chí tôi có thể dựng thẳng cái lưng cong của mình.
Pháp Luân Công thật là kỳ diệu! Cảm ân của tôi đối với Sư phụ không thể diễn tả bằng lời!
Kể từ đó, tôi và thuốc không còn dính dáng gì tới nhau nữa. Tôi trở nên khỏe mạnh. Tôi vừa đi vừa nhảy. Đạp xe như bay.
Gia đình chồng đã nhận xét rằng tôi đã thay đổi hoàn toàn. Hàng xóm cũng khen tôi tốt bụng và trẻ hơn trước.
Được chứng kiến sự thay đổi cả về tâm lẫn thân của tôi, nhiều thành viên trong gia đình, hàng xóm và bạn bè tôi đã bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân và tu luyện Pháp Luân Công.
Không lâu sau, tôi thiết lập một điểm học Pháp và luyện công tại nhà mình. Mỗi ngày chúng tôi đều học Pháp, luyện công và hồng Pháp cùng nhau, khoảng thời gian đó tất cả [chúng tôi] đều được đắm mình trong Phật ân hạo đãng của Sư phụ.
2. Lên tiếng cho Pháp Luân Đại Pháp
Sáu tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, cuộc đàn áp đã bắt đầu.
Sáng ngày 20 tháng 7 năm 1999, như thường lệ tôi ra điểm luyện công để luyện các bài công pháp. Có hai học viên nữa đến. Ba chúng tôi ngồi xuống cùng nhau để đả toạ luyện công.
Cùng lúc ấy, một vài cảnh sát đến, buộc chúng tôi đứng lên và bảo rằng chúng tôi không được tiếp tục luyện.
Tôi nói với họ rằng: “Khả năng chữa bệnh của Pháp Luân Đại Pháp rất kỳ diệu. Tại sao chúng tôi không thể luyện? Có người đang nhầm lẫn.”
Họ kiên quyết: “Đây là lệnh từ bên trên. Không có nhầm lẫn nào cả.”
Tôi khăng khăng: “Phải chăng lãnh đạo thì không thể làm sai? Đại Cách mạng Văn hóa không phải là một sai lầm sao?”
Nhưng sau đó, tất cả mọi người xung quanh đều hùa vào: “Nhanh đi đi. Cô không chống lại chính phủ được đâu.”
Vì vậy, tôi đã đạp xe tới các điểm luyện công khác trong thành phố để kiểm tra. Tôi thấy cảnh sát và các quan chức đảng ở khắp nơi. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy vị bí thư thị trấn mà tôi biết.
Tôi chào ông ấy: “Bí thư, ông có biết Pháp Luân Đại Pháp chữa lành các bệnh kỳ diệu như thế nào không? Ông chỉ cần chân chính tu luyện và tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, dẫu bệnh nặng thế nào cũng không sao, ông sẽ sớm khỏe lên, tôi chính là một nhân chứng sống!”
Ông ấy ngăn không cho tôi nói thêm: “Hãy về nhà đi.” Ông ta cảnh báo tôi rằng: “Đừng nói hay công khai những gì mà cô vừa nói ở đây ra bên ngoài.”
“Luyện công không có tội”
Khi về tới nhà, hai cảnh sát đang đợi tôi [ở đó]. Họ nói: “Cô phải đến đồn cảnh sát với chúng tôi.”
Tôi trả lời: “Không. Cha tôi nói với tôi rằng, các anh bên ngoài thì vui vẻ và niềm nở, nhưng một khi chúng tôi vào đồn cảnh sát, các anh ngay lập tức đổi thái độ thành thù địch, mắt nhìn trừng trừng, đập bàn đập ghế. Cha tôi đã 70 tuổi. Ông là một người tốt và khỏe mạnh. Các anh đã triệu tập ông đến đồn cảnh sát và bây giờ, tim ông ấy đập nhanh hơn và ông cũng nảy sinh các vấn đề trên thân thể. Không đời nào tôi đi theo các anh.”
Một lúc sau, cảnh sát trưởng đến và nói: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi trả lời: “Các ông muốn tôi đến đồn cảnh sát để bảo tôi không được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa, phải không? Các ông có biết tại sao tôi muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không? Bởi vì khả năng chữa bệnh kỳ diệu của môn tu luyện đó. Pháp Luân Đại Pháp chỉ dạy chúng tôi sống chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, làm một người tốt. Các ông thấy điều đó có gì sai à? Trong cuộc “Đại Cách mạng Văn hóa”, Mao Trạch Đông trở mặt và buộc tội Lưu Thiếu Kỳ là kẻ phản quốc. Năm 1989, rất nhiều sinh viên đã bị giết ở Quảng trường Thiên An Môn nhưng chính phủ lại nói rằng không có ai chết cả. Chính phủ tôn nghiêm của một quốc gia mà lại liên tục đổi trắng thay đen.”
Cảnh sát trưởng nghiêm túc nói với tôi: “Cô hãy tu luyện ở nhà. Luyện công không có tội. Những kẻ đàn áp mới chính là những người đang phạm tội.”
Vị cảnh sát trưởng sau đó đã được bổ nhiệm làm giám đốc trại tạm giam thành phố. Sau đó ông tiếp tục được bổ nhiệm làm Phó Bí thư thành phố. Trong những năm công tác, ông chưa một lần tham gia đàn áp Pháp Luân Đại Pháp.
Dưới quyền lực chuyên chế của Giang Trạch Dân, cuộc đàn áp tiếp tục leo thang. Gia đình tôi đã phải chịu sự sách nhiễu suốt ngày đêm. Cảnh sát xuất hiện mỗi ngày tại nhà tôi và mỗi ngày tôi đều nói với họ về những trải nghiệm của bản thân mình. Tôi nói với họ rằng Đại Pháp là siêu thường và tuyệt vời, môn tu luyện dạy người ta làm người tốt. Tôi cũng giải thích với họ lý do diễn ra cuộc thỉnh nguyện ôn hòa của các học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Nam Hải vào ngày 25 tháng 4 năm 1999 và nhiều vấn đề khác nữa.
Ngay sau đó, đơn vị của tôi thông báo cho tôi đi làm. Tôi nghe nói rằng một số quan chức đã nói chuyện với giám đốc đơn vị của tôi và giám đốc đã nói với họ rằng: “Cô ấy có can đảm để tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các anh có cái can đảm đó không?”
Cảnh sát vẫn tiếp tục sách nhiễu. Họ tiếp tục “mời” tôi đến đồn cảnh sát hoặc tới phòng an ninh để “nói chuyện”. Nhìn chung, tôi sẽ không tuân thủ nhưng tôi sẽ nói chuyện với họ về sự tốt lành và vẻ đẹp của Đại Pháp.
Giảng chân tướng ở hội trường thành phố
Một lần, tôi được “mời” tới hội trường thành phố, ở đó có rất nhiều cảnh sát và lãnh đạo chính phủ các cấp. Chính phủ sử dụng môi trường đó với mục đích đe dọa các học viên Pháp Luân Đại Pháp kiên định, buộc họ phải đối mặt với Ủy ban thành phố và phòng 610 địa phương.
Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật hỏi tôi: “Cô vẫn đang tu luyện à?” Cả căn phòng im lặng. Mọi người đều nhìn về phía tôi. Họ biết tôi chưa bao giờ chùn bước.
Tôi cười và nói: “Ông Bí thư, tất cả những môn khí công khác đều là để chữa bệnh khỏe người, nhưng Pháp Luân Đại Pháp kết hợp cả tu và luyện. Nó đặt trọng tâm vào tu tâm tính. Trong cuốn Chuyển Pháp Luân đã viết rất rõ rằng:
“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được.” (Chuyển Pháp Luân)
Một cảnh sát bỗng nhiên đứng lên vỗ tay và nói lớn: “Tôi hiểu rồi! Nếu cô không tức giận, cô sẽ không bị ốm!”
Mọi người trong hội trường đều bật cười.
Vị bí thư đứng lên, bắt tay tôi và nói: “Được rồi. Đó là tất cả cho ngày hôm nay. Cám ơn cô. Chúng tôi rất muốn cô dạy chúng tôi luyện khí công.”
Tôi mỉm cười đáp: “Tôi biết rất nhiều môn khí công, nhưng Pháp Luân Đại Pháp là tốt nhất. Đương nhiên tôi có thể hướng dẫn cho tất cả các vị.”
Vị Bí thư rất vui nói: “Tốt quá, cám ơn cô!” Sau đó, ông ấy quay sang gọi: “Lái xe, hãy đưa quý cô này về nhà.”
Qua cuộc trao đổi, tôi thực sự hiểu những gì Sư phụ giảng:
“Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Chuyển Pháp Luân)
“Chúng tôi thậm chí đã thay ba cái lốp xe”
Trong giai đoạn tà ác nhất của cuộc đàn áp, Sư phụ thường công bố những bài thơ và kinh văn ngắn để luôn giữ chúng ta đi đúng đường. Tôi rất vui mỗi khi kinh văn mới được công bố. Tôi sẽ cẩn thận chép lại để đọc nhiều lần và ghi nhớ để đảm bảo rằng tôi luôn theo sát Sư phụ trên mỗi bước đường của mình.
Sau khi đọc bài “Khoái giảng” trong Hồng Ngâm II, tôi ngay lập tức cắt mảnh vải lớn màu vàng thành nhiều mảnh nhỏ có kích cỡ khác nhau và làm thành những tấm biểu ngữ có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” “Vụ tự thiêu Thiên An Môn là giả” và như vậy, tất cả hơn 100 thông điệp giảng chân tướng [đã được hoàn thành]. Các đồng tu và tôi đã dành một đêm để dán các tấm biểu ngữ bao phủ toàn bộ khu vực trung tâm thành phố.
Đó là cú sốc lớn đối với tà ác. Đảng đã ban hành một lệnh tàn nhẫn: Bắt giữ và lột da những người đã làm điều đó!
Cảnh sát đã mất ba tháng tra xét, cuối cùng xác định chắc chắn rằng tôi là thủ phạm thông qua chữ viết tay của tôi.
Họ tỏ ra hoài nghi: “Trông dáng vẻ cô yếu như vậy, sao cô có thể tự mình làm tất cả được. Chúng tôi đã phải mất một thời gian dài cùng rất nhiều nỗ lực cũng như lãng phí rất nhiều nhân lực và tài lực. Thậm chí chúng tôi đã phải thay ba chiếc lốp xe chỉ để phục vụ cho việc đi tác nghiệp!”
Từ đồn cảnh sát tới sở cảnh sát, tôi luôn luôn dùng những trải nghiệm cá nhân của mình, những thay đổi cả về tâm lẫn thân để chứng thực Pháp Luân Đại Pháp.
Giảng chân tướng ở trại tạm giam
Một đêm cuối tháng 10 năm 2002, tôi bị hai cảnh sát bắt cóc vào nửa đêm và đưa tới trại tạm giam thành phố.
Tôi bước vào xà lim nhà tù, cả một phòng đầy người đều ngồi dậy và nhìn tôi. Họ hỏi: “Cô là tội phạm kinh tế à?”
“Không. Tôi không phải là tội phạm. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.”
“Không phải ở đất nước chúng ta luyện Pháp Luân Đại Pháp bị cấm sao?”
“Không, đất nước chúng ta không cấm Pháp Luân Công. Chỉ là Giang Trạch Dân. Ông ta tật đố với Sư phụ của chúng tôi và cách mà Sư phụ có thể thu hút nhiều người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Giang Trạch Dân sợ Sư phụ chúng tôi, cũng giống như Mao Trạch Đông sợ Lưu Thiếu Kỳ. Vì vậy, Mao Trạch Đông đã phát động Đại Cách mạng Văn hóa trong mười năm và đã có vô số người vô tội bị tố cáo và sát hại vô cớ…”
Tôi tiếp tục nói với họ về khả năng chữa bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp cũng như những yêu cầu nghiêm ngặt của các học viên khi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt. Tôi cũng phơi bày những sơ hở trong “Vụ tự thiêu Thiên An Môn.”
Một người có vẻ hống hách đã chỉ tay vào một người trong phòng và nói: “Hãy nhìn cô ấy kìa! Cô ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không sợ khi nói ra điều đó. Cô vào đây nhưng lại không dám thừa nhận mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đó chính là lý do tại sao cô vẫn ở đây sau chừng ấy thời gian.”
Bỗng nhiên tôi nhận ra vì mình không có chấp trước sợ hãi nên Sư phụ đã giúp tôi.
Sáng hôm sau, cảnh sát còng tay tôi để đưa tôi đi thẩm vấn. Tôi không nhịn được nên đã cười lớn tiếng.
Viên sĩ quan hỏi: “Tại sao cô cười?”
Tôi giải thích: “Từ khi còn bé, tính tôi vốn mạnh mẽ và cứng đầu. Tôi mắc một loạt các bệnh nặng. Tất cả chúng đều biến mất một cách kỳ diệu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tôi làm việc chăm chỉ, được lãnh đạo công nhận và đồng nghiệp tôn trọng. Tôi sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Vì thế mà tôi bị tống vào tù. Hôm nay tôi đã thực sự hiểu ai là người tốt và ai là tà ác thực sự.”
Viên sĩ quan nói: “Tuy cô tốt nhưng chống lại một chính phủ lớn như Đảng Cộng sản thì không nên.”
Tôi trả lời: “Chúng tôi không chống lại Đảng. Chính Giang Trạch Dân đã coi chúng tôi như kẻ thù. Nhưng các anh mới là những nạn nhân thực sự. Tôi có một người thân làm việc chăm chỉ hơn mười tiếng mỗi ngày cho Đảng trong thời kỳ Đại Cách mạng Văn hóa. Khi Tứ Nhân Bang sụp đổ, ông ấy đã bị tống vào tù. Trong vụ thảm sát Thiên An Môn vào ngày 4 tháng 6 năm 1989, rất nhiều sinh viên đã bị giết, nhưng Đảng lại nói với người dân và thế giới rằng không hề có thương vong. Hay như vụ tự thiêu Thiên An Môn, bất kỳ ai cũng có thể thấy nó là giả.“
Chưa đầy hai tháng, nhờ sự giúp đỡ và bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã chuyển từ trạng thái bị động sang chủ động.
Tôi bắt đầu diễn vai chính. Tôi bắt đầu có khả năng hùng biện, sử dụng từ ngữ có sức thuyết phục để liên tiếp đánh bại thủ đoạn của Đảng, không chỉ đảm bảo sự an toàn cho các học viên và còn tự giải thoát mình khỏi trại tạm giam.
Cũng như Sư phụ giảng:
“chư vị đừng coi nó tu cả 800 năm, cả 1000 năm, chẳng cần đến một ngón tay nhỏ cũng đủ vê nát nó.” (Chuyển Pháp Luân)
“Không ai dám kiểm soát cô”
Sau nhiều cuộc đọ sức với các quan chức chính phủ, sự tín Sư tín Pháp của tôi không chỉ lớn hơn mà còn giúp tôi đẩy nhanh tốc độ trong việc thức tỉnh chúng sinh.
Tôi sử dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng và phát các tài liệu Đại Pháp cho gia đình, bạn bè, người thân cũng như người dân trong làng của mình và các làng lân cận.
Bất cứ khi nào tiếp xúc với mọi người, tôi đều không bỏ lỡ cơ hội để cố gắng thức tỉnh họ.
Đơn vị tôi làm việc là một doanh nghiệp nhà nước có hàng nghìn nhân viên. Từ giám đốc đơn vị cho đến các công nhân cũng như gia đình và khách hàng của họ, tôi đều đích thân tới mỗi nhà để giảng chân tướng và tặng quà cho họ gồm có các đĩa CD của Đại Pháp, tờ rơi và các tài liệu khác.
Chồng tôi, vốn không phải học viên, thường lái xe đưa tôi đến các vùng quê xa xôi để hồng truyền Đại Pháp.
Bí thư Ủy ban thành phố nói rằng: “Chỉ có cô ấy mới làm được như vậy. Không ai có thể kiểm soát cô ấy. Hãy cứ để mặc cô ấy đi.”
Đội trưởng Đội An ninh Nội địa nói: “Không ai dám kiểm soát cô. Tôi cũng không dám giữ cô để kiểm tra. Cô quá can đảm và không thể bị đe dọa. Tôi sợ cô sẽ gây bất lợi cho tôi.”
Tôi nói: “Không ai có quyền điều khiển tôi. Không ai có quyền giữ tôi để kiểm tra. Chỉ Sư phụ tôi mới có quyền đó!”
Cứu độ chúng sinh trong tù
Một thời gian sau, vì quá háo hức nói về Pháp cũng như dành một lượng thời gian lớn để hồng truyền Đại Pháp, tôi bắt đầu buông lơi việc học Pháp và bị tất cả các tâm chấp trước người thường tấn công.
Tôi thay việc tu luyện cá nhân bằng công tác Đại Pháp và rớt xuống tầng của người thường mà không hề nhận ra điều đó.
Cựu thế lực ngay lập tức dùi vào sơ hở của tôi.
Ngay trước Thế vận hội Olymlics 2008, gia đình tôi có một cuộc tranh cãi với hàng xóm. Tất cả các cấp chính quyền đều đồng ý rằng trong trường hợp này gia đình tôi hoàn toàn đúng.
Tuy nhiên, Phòng 610 địa phương và Đội An ninh Nội địa đã đến nhà tôi để lục soát. Khi cảnh sát không phát hiện được các bằng chứng mà họ đang tìm kiếm, họ yêu cầu chúng tôi đến đồn cảnh sát với họ.
Khi tôi hỏi lý do, họ nói: “Chúng tôi chỉ thi hành theo mệnh lệnh.”
Khi tôi từ chối, họ khăng khăng nói: “Dù sao, hôm nay cô cũng phải đi với chúng tôi.”
Sau đó, họ bắt tôi, ném vào xe cảnh sát và đưa tôi đến trại tạm giam.
Lính canh trong trại tạm giam hỏi tôi: “Cô lại đang làm gì ở đây vậy?”
Tôi cười và nói: “Lần cuối cùng tôi ở đây là để giảng chân tướng cho các anh. Lần này tôi ở đây để cứu anh.”
Mọi người đều cười.
Tôi bị đưa vào một phòng giam và bị bỏ lại một mình, nhưng sự bất bình của tôi đối với hàng xóm và oán hận đối với cảnh sát khiến tôi không thể ngủ. Tôi hoàn toàn bị cuốn vào những suy nghĩ và cảm xúc của người thường.
Trong tù có một học viên khác thì thầm vào tai tôi rằng: “Chị còn nhớ lời giảng của Sư phụ trong Hồng Ngâm rằng chúng ta không được buồn khi bị tống giam không?”
Tôi nói: “Vâng, tôi vẫn nhớ.”
Vì vậy, chúng tôi đã cùng nhau nhẩm lại thơ của Sư phụ:
“Thân ngọa lao lung biệt thương ai
Chính niệm chính hành hữu Pháp tại
Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự
Liễu khước nhân tâm ác tự bại”
(Biệt Ai, Hồng Ngâm II)
Diễn nghĩa:
Đừng Đau Buồn
Thân người nằm trong tù ngục đừng có đau buồn
Niệm chân chính hành sự chân chính có Pháp tại đây
Tĩnh lặng suy nghĩ xem bản thân có bao nhiêu chấp trước
Dứt đi được tâm người thường thì tà ác sẽ tự thất bại
Tôi cười và cảm ơn học viên ấy. Bỗng nhiên, cảm giác bất bình và oán hận của tôi đều tiêu tan. Tôi bắt đầu cảm thấy thương người hàng xóm và các cảnh sát.
Tôi nhận ra thiếu sót của mình trong việc học Pháp không tinh tấn, điều đó đã tạo nên tất cả các vấn đề của tôi đối với hàng xóm và Phòng 610.
Có giấy bút, tôi bắt đầu viết thư giảng chân tướng, tận dụng mọi cơ hội trong ngày để viết cho cảnh sát, lính canh và các tù nhân, nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp cũng như sự truyền rộng của nó trên hơn 100 quốc gia trên thế giới, về Cửu bình và cách mà các bài viết đó đã phơi bày tội ác của ĐCSTQ nhằm giúp hàng chục triệu người dân trong và ngoài nước Trung Quốc đã thoái ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó, và con số ấy đang tăng như thế nào.
Mọi người trong tù đều đã biết chân tướng và thoái đảng. Một vài tù nhân cho biết họ sẽ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Có ba tù nhâm phạm trọng tội đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” mỗi ngày và họ đều may mắn được ra tù sớm.
Khi chúng tôi phải hát các bài hát của Đảng cùng nhau, tôi sẽ hát lớn tiếng nhưng thay đổi lời bài hát ca ngợi Đảng tà ác thành ca ngợi Đại Pháp, nhiều lần khiến mọi người cười phá lên.
Khi chúng tôi xem TV mỗi tối, tôi sẽ sử dụng thời gian đó để viết thư cho giám đốc Phòng 610 địa phương, giám đốc Đội An ninh Nội địa và các phó giám đốc chịu trách nhiệm bắt giữ tôi vào trại tạm giam. Tôi sẽ đợi đến khi các lính canh tới kiểm tra xà lim của mình để [nhờ] họ phân phát [các lá thư] đến cho người nhận.
Mỗi ngày tâm thái tôi đều rất tốt. Tôi hát các bài hát Đại Pháp, luyện công, học thuộc Pháp và giảng chân tướng.
Hai tháng sau, một hôm có người nói: “Hiện nay, một khi bị cầm tù, không có học viên Pháp Luân Đại Pháp nào có thể ra ngoài. Họ đều bị kết án ít nhất bốn năm.”
Tôi trả lời: “Không ai có thể quyết định được điều đó. Chỉ Sư phụ chúng tôi mới có thể quyết định. Tôi đã cứu tất cả những ai có thể cứu được ở đây, Sư phụ sẽ đưa tôi ra!”
Vì vậy tôi tiếp tục hát. Tôi hát khá nhiều bài. Mọi người đều im lặng lắng nghe. Ngay lập tức, tôi cảm thấy mình được bao bọc trong một vũ trụ trống rỗng không có gì mà chỉ có giọng hát của tôi vang vọng trong đó.
Đột nhiên, cánh cửa sắt của xà lim mở ra và một giọng nói khác vang lên, gọi tên tôi: “Hãy thu dọn đồ của cô và ra khỏi đây!”
Cùng một lúc, mọi người đều đứng dậy giúp tôi thu dọn chăn, màn và quần áo. Một số người vội vã nhét số điện thoại [của họ] và trong tay tôi. Họ vừa được chứng kiến uy lực siêu thường và thần kỳ của Đại Pháp.
3. Diễn tốt vai chính
Sư phụ giảng:
“Tôi không thích khi thấy chư vị tự trách, không có tác dụng gì.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tết Nguyên Tiêu năm 2003, Phần hỏi đáp)
Tôi nghe lời Sư phụ, chú ý đến việc học Pháp, học kinh văn mới, hướng nội và quyết tâm bù đắp lại khoảng thời gian đã mất trong quá khứ. Tôi chủ động tiếp xúc với hàng xóm của mình để tìm cách hóa giải mâu thuẫn.
Hai tuần sau khi tôi được thả, một học viên đã giới thiệu tôi tới một công trường xây dựng địa ốc lớn ở miền Nam để làm đầu bếp cho một vài ông chủ miền Nam. Tôi biết chắc chắn có nhiều người đang đợi được cứu. Tôi nhanh chóng đồng ý.
Trong lần gặp đầu tiên giữa tôi với các ông chủ, tôi giới thiệu bản thân: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi vừa được thả ra khỏi tù. Tôi không biết nấu các món ăn miền Nam, nhưng tôi sẽ cố hết sức để học.”
Sau đó tôi tiếp tục nói với họ về khả năng chữa bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp, về cách mà các học viên nghiêm khắc tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn cũng như chúng tôi đã làm người tốt như thế nào và môn tu luyện đã được phổ truyền trên tất cả các quốc gia trên thế giới, v.v…
Các ông chủ rất hài lòng: “Bây giờ, hãy đến đó và xem liệu cô có thể nấu ăn cho năm hay sáu người không.”
Tôi nói: “Đại Pháp vô biên. Đệ tử Đại Pháp có thể làm bất cứ điều gì.”
Ngày hôm sau khi tôi báo cáo công việc, tôi thấy trước văn phòng của ông giám đốc có treo một tấm biểu ngữ lớn với dòng dòng chữ: “Hãy làm theo Chân-Thiện-Nhẫn. Chấm dứt các báo cáo sai sự thật và mua sắm giả!”
Thế nên, ông chủ miền Nam đã chứng tỏ được trí tuệ tuyệt vời!
Tôi được biết công trường bao gồm ba công ty lớn ở tỉnh. Các ông chủ, những người lao động nhập cư và gia đình của họ có đến hơn vài nghìn người. Tôi muốn chắc chắn rằng tất cả họ đều biết chân tướng và được cứu.
Các ông chủ nói với tôi: “Chúng tôi sẽ đưa chị 100 nhân dân tệ mỗi ngày để mua thực phẩm. Đây là tiền cho ba ngày. Hãy cho chúng tôi biết nếu số tiền này không đủ.”
Tôi mua đồ ăn mỗi ngày và ghi chép lại chúng một cách rõ ràng
Các ông chủ rất hài lòng: “Không giống những người khác, chị rất có trách nhiệm và nghiêm túc trong công việc. Chị rất đáng tin cậy. Chúng tôi có thể tin tưởng ở chị, vậy nên chúng tôi sẽ giao cho chị tất cả 3000 nhân dân tệ cho tiền ăn còn lại của tháng, như thế chúng tôi sẽ bớt được một chút lo nghĩ.”
Và mỗi tháng họ đều làm đúng như thế.
Sau đó, họ nói với tôi: “Chị dùng ít hơn một nửa số gạo và dầu ăn so với người làm trước chị. Trong khi thực đơn cho các món ăn của chị nhiều hơn và ngon hơn. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thực sự là người tốt… Chúng tôi vẫn cần một nhân viên trông kho bãi và một người bảo vệ. Chị có thể tìm thêm giúp chúng tôi hai người [cũng giống như chị] được không?”
Tôi lập tức giới thiệu hai học viên. Các ông chủ rất hài lòng về họ.
Mỗi ngày, ông chủ sẽ gửi ai đó tới dạy tôi nấu món ăn miền Nam. Tôi hăng hái học trong khi giảng chân tướng cho từng người. Tôi cũng giới thiệu cho các ông chủ ẩm thực miền Bắc như bánh bao, bánh hấp, bánh nướng và mì sợi.
Các ông chủ rất vừa ý và nhận xét rằng: “Chị là đầu bếp tốt nhất mà chúng tôi từng có. Chị nấu cho chúng tôi những món ăn có lợi cho sức khỏe và ngon. Chị biết giữ vệ sinh tốt và có một thái độ tuyệt vời.”
Tôi nói: “Đây là những gì Pháp Luân Đại Pháp dạy chúng tôi, đó là sống theo Chân-Thiện-Nhẫn. Dù chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ nghĩ đến người khác trước tiên.”
Tôi và các học viên khác sử dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng cũng như tặng tài liệu Đại Pháp cho các nhóm người khác nhau. Nhiều công nhân sẽ tranh thủ thời gian nghỉ của mình để đi uống nước và tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp.
Chúng tôi đã giúp các ông chủ, nhân viên kỹ thuật, nhà cung cấp, công nhân và người thân của họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Khắp mọi nơi trong công trường xây dựng đều tràn ngập các thông tin của Pháp Luân Đại Pháp. Mọi người đều cảm thấy thực sự may mắn. Trong hơn nửa năm, không có bất kỳ một báo cáo hay sự cố xấu nào cả.
Không lâu sau, tôi rời khỏi đó để làm việc cho một trường học.
Năm năm sau, khi tôi và một học viên đi qua công trường đó, có một người kéo cửa xe ô tô và gọi tôi: “Dì Pháp Luân Đại Pháp! Dì có khỏe không? Trông dì như trẻ ra nhiều tuổi vậy!”
Đó là một trong các ông chủ.
Tôi trả lời: “Ôi! Chiếc xe mà anh đang lái trông thật đẹp!”
Anh ấy nói: “Nhờ có dì và Pháp Luân Đại Pháp nên chúng tôi mới mua được xe.”
Tôi nói: “Tất cả đều là nhờ Sư phụ của chúng tôi!”
Anh ấy đồng ý: “Đúng, đúng, phải rồi! Đó đều là nhờ Sư phụ của Đại Pháp!”
Thành phố của chúng tôi thường thiếu kỹ năng về công nghệ và không có khả năng vạch trần tà ác kịp thời. Hiện nay, tôi về nhà để mở điểm làm tài liệu và sản xuất các tài liệu. Tôi cũng học cách in, ghi đĩa và gọi điện giảng chân tướng.
Mặc dù tất cả những gì tôi viết ra rất bình thường và đều là những gì đệ tử Đại Pháp nên làm, nhưng trong quá trình viết tôi đã được trải nghiệm cảm giác tốt đẹp mà Sư phụ muốn chúng ta duy trì, đó là
“tu luyện như thở ban đầu“. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2009)
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/15/-309219.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/9/4/152378.html
Đăng ngày 26-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.