Bài viết của một học viên ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 19-11-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm năm trước. Một năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện, nhiều học viên có liên quan đến điểm sản xuất tài liệu ở địa phương tôi đã bị bắt giữ, gồm cả người học viên đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là tới thăm gia đình anh ấy. Cha của anh đã không ngủ ba đêm liền và tóc của ông đã trở nên bạc trắng. Quanh miệng của ông xuất hiện những mụn nước và mắt của ông đỏ ngầu. Mẹ của anh thì nằm bẹp trên giường vì quá lo lắng. Mặc dù bà đã dùng rất nhiều thuốc, huyết áp của bà vẫn tăng cao.

Dù rất muốn giải cứu các đồng tu của mình, tôi không biết mình cần phải làm gì, vì lúc đó tôi chỉ mới tu luyện Pháp Luân Công được một năm. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi cũng bị bắt, cha mẹ của tôi sẽ ra sao?

Quyết tâm giải cứu các đồng tu

Sư phụ đã giảng,

Trong con mắt chư Thần, và an bài của cựu thế lực cũng như thế: một tay chư vị nắm ‘con người’ không bỏ, tay kia chư vị nắm ‘Phật’ không bỏ, vậy rốt cuộc chư vị muốn gì? (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York 2003)

Tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn chấp trước vào tình, cũng như truy cầu cuộc sống an nhàn.

Ngay sau khi tìm ra chấp trước của mình, tôi quyết tâm loại bỏ những quan niệm này và sát cánh cùng với các đồng tu. Tôi đi tới trại tạm giam để đưa những nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày cho các học viên. Tôi tới thăm gia đình các học viên, động viên họ tới trại tạm giam để yêu cầu thả tự do cho những người thân của họ, tìm một luật sư, và các biện pháp khác.

Đó là lần đầu tiên tại tòa án của địa phương chúng tôi các luật sư bào chữa cho các học viên. Nó đã tạo ra chấn động đến cả hệ thống tòa án địa phương và những người liên quan tới vụ án này.

Trước ngày xét xử, các học viên đã dán thông tin phơi bày cuộc bức hại trong toàn thị trấn trong ba đêm liên tiếp. Tôi không sợ hãi, và mong nhiều người sẽ nghe được chân tướng về cuộc bức hại các học viên, và nhìn thấu bản chất của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Kết quả thu được thật sự tốt.

Chính niệm giúp tôi vào thăm đồng tu trong trại lao động

Khi một đồng tu bị đưa tới một trại lao động, tôi muốn tới thăm anh và giúp anh gia trì chính niệm. Tuy nhiên bất chợt tôi cảm thấy sợ hãi, và nỗi lo sợ bị liên lụy trở nên mạnh mẽ trong tôi.

Yêu cầu được thăm viếng đầu tiên của tôi đã bị trại lao động từ chối. Tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn tâm sợ hãi và oán trách những nhân viên cai ngục của trại lao động. Tôi tăng cường học các bài giảng Pháp, phát chính niệm, và nhẩm lời giảng của Sư phụ để gia trì bản thân mình.

Sư phụ đã giảng:

“Khi đệ tử Đại Pháp [phát] chính niệm mạnh mẽ, không có tâm sợ hãi, thì có thể dùng chính niệm để phản lại và khắc chế kẻ hành ác.” (Chính niệm ngăn chặn hành vi ác, Tinh tấn yếu chỉ III)

Nhờ sự bảo hộ và giúp đỡ của Sư phụ, cuối cùng tôi có thể vào thăm đồng tu, nhưng chủ yếu là vì quan chức của trại lao động muốn tôi thuyết phục anh ấy từ bỏ Pháp Luân Công. Cả hai chúng tôi đã phủ định mạnh mẽ sự sắp đặt này, và tôi có thể vào thăm anh vào những ngày cho phép thăm viếng theo quy định.

Trước khi vào gặp anh, tôi đến sớm và phát chính niệm. Tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ cùng nhiều chính Thần đang bảo vệ các đồng tu bên trong trại lao động.

Tôi nhìn thấy rằng, với các học viên đã bị chuyển hóa, năng lượng chân chính của họ đang mất dần, và tà ác muốn hủy hoại họ. Tôi đã phối hợp với các đồng tu cả bên trong và ngoài trại tạm giam phát chính niệm thanh trừ tà ác cũng như sự khống chế của chúng lên trại tạm giam.

Sau khi đồng tu được thả ra, anh kể với tôi rằng việc tôi đến thăm anh trong trại lao động có ý nghĩa rất lớn với anh. Chính niệm và chính hành của tôi, và việc tôi vứt vỏ chấp trước sinh tử, đã động viên anh rất nhiều. Anh từ chối bị chuyển hóa và không ngừng phản bức hại. Trong khoảng thời gian này, tỷ lệ bị chuyển hóa là thấp nhất. Thậm chí một số cai ngục đã chuyển sang làm công việc khác, và không còn tham dự vào cuộc bức hại nữa.

Phối hợp cùng nhau phản bức hại

Một người quen của tôi làm việc tại Sở cảnh sát đã thông báo với tôi về một cuộc bắt giữ quy mô lớn các học viên, và bảo với tôi rằng một số học viên đang bị theo dõi. Một trung tâm tẩy não đã được cấp ngân sách.

Các học viên đã gặp mặt, hướng nội tìm bên trong, và phát chính niệm thời gian dài. Cuối cùng, cuộc bắt giữ quy mô lớn đã không xảy ra.

Sau sự việc này, chúng tôi đã thảo luận xem làm thế nào để chấm dứt những hành động bức hại trong tương lai. Chúng tôi đã thành lập một nhóm chịu trách nhiệm giúp các nhân viên Phòng 610 hiểu chân tướng, và phơi bày các trường hợp bức hại trên trang web Minh Huệ. Chúng tôi đưa nhóm này thành một hạng mục hoạt động thường xuyên và duy trì nó trong nhiều năm qua.

Đồng tu mà tôi đã vào thăm trong trại lao động trước đây đã nói với tôi rằng các nhà chức trách bắt đầu điều tra lý lịch và đặt các câu hỏi về tôi trong khi thẩm vấn. Anh đề nghị tôi lánh đi và hạn chế gặp gỡ với nhóm. Anh lo lắng cho sự an toàn của tôi.

Tôi tự hỏi bản thân liệu tôi vẫn còn tâm sợ hãi, và câu trả lời là không. Tôi quyết định nói rõ chân tướng về cuộc bức hại với gia đình của tôi, và họ hoàn toàn ủng hộ tôi. Tôi quyết định tham gia cùng với nhóm để phản bức hại. Khi tôi quyết định như vậy, một cảnh tượng triển hiện trước mắt tôi cho thấy rằng điều tôi đã làm là một phần trong thệ ước mà tôi đã lập từ vô số kiếp trước đây.

Trong những năm qua, nhóm của chúng tôi đã trải qua rất nhiều sự việc, nhưng nhờ sự gia trì của Sư phụ, chúng tôi đã khiến những kẻ bức hại chấn động. Một số đã thay đổi và không còn tham dự vào cuộc bức hại nữa. Đồng thời trong quá trình này, nhiều học viên đã vứt bỏ tâm sợ hãi và các quan niệm của người thường và đóng góp rất nhiều vào nỗ lực của chúng tôi nhằm chấm dứt cuộc bức hại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/19/319362.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/1/153898.html

Đăng ngày 17-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share